GIAN THẦN! QUỲ XUỐNG CHO TRẪM - Trang 488

Hắn nói rất chậm, có lẽ do đau buồn quá, hoặc có lẽ do nhớ đến người

mẹ quá cố của mình, hoặc cũng có lẽ do nước mắt chảy xuống cổ họng, nên
nói chuyện rất khó khăn.

Vẻ mặt của hắn chứa đầy vẻ bi thương, rõ ràng là một thanh niên trai

tráng đã qua tuổi trưởng thành, nhưng có lẽ dó hắn còn quá trẻ, trong cơn lũ
xảy ra vào năm đó, hắn vẫn chỉ là một đứa trẻ.

Tạ Lâm xoa xoa đầu hắn, nhẹ nhàng vuốt ve, ấn hắn lên vai mình,

nàng cảm giác phần áo ở đầu vai, có hơi ẩm ướt, là vì nước mắt của cậu trai
trẻ tuổi thấm ướt cả áo.

Hắn cũng không nhịn được vòng tay ôm lấy nàng, nghẹn ngào nói:

“Thúc phụ, người đừng trách cháu, người…… người có mùi của mẹ, khiến
cháu không kìm được muốn lại gần.” Hắn cố ý nói bằng giọng thoải mái.

Hắn cảm giác có lẽ đối phương sẽ bật cười, đổi lại hắn, hắn cũng sẽ

cười khi có người nói vậy với mình.

Nhưng nàng lại chỉ hỏi hắn: “Ngươi tên gì?”.

“Tạ Luân, cháu tên là Tạ Luân.”

“Tên của ngươi, cùng với tên của huynh muội bọn ta, nghe rất giống

nhau.”

Giải Luân đột nhiên nhớ ra, hắn từng có một vị cô cô, nhưng nhiều

năm trôi qua, hắn đã không còn nhớ rõ nữa.

Hắn vẫn có vài phần thấp thỏm, suy cho cùng, một người giờ đã là

Thừa tướng trong triều, quyền khuynh triều dã, lẽ nào thật sự vẫn còn nhớ
đến đôi phần tình nghĩa trong dòng họ năm đó.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.