GIAN THẦN! QUỲ XUỐNG CHO TRẪM - Trang 486

XXX

“Thúc phụ, đúng là trời xanh thương xót, cháu và thúc gặp lại nhau ở

đây. Nghe nói quyền thần trong thiên hạ, Thừa tướng đương triều, lại chính
là thúc phụ, điệt nhi còn tưởng rằng mình đang nằm mơ, điệt nhi…… điệt
nhi còn tưởng rằng, người cũng giống như cha mẹ cháu, đều đã chết từ lâu
rồi……”

(Thúc phụ là em trai ruột của bố.)

Thằng nhóc năm nay sắp hai mươi tuổi, đứng ở trước mặt, ngoạc mồm

gọi mình là thúc phụ, còn khóc lóc thảm thiết, trong khoảng khắc ấy Tạ
Lâm có cảm giác đầu óc náo loạn.

Tạ Lâm vốn dĩ chỉ định gọi Giải Luân lại gần, dạy dỗ tử tế một phen,

để hắn hiểu ra, đạo lý trong thiên hạ này, trong triều cương này, trong xã
hội này, không phải một thằng nhóc hỉ mũi chưa sạch như hắn có thể khống
chế được.

Kết quả nàng chỉ mới đối mặt với hắn đang định mở miệng ra nói, thì

Giải Luân đã bắt đầu gào khóc như một đứa trẻ, còn kêu to “thúc phụ”,
giống hệt như đang xác nhận mình chính là thúc phụ của hắn, khuôn mặt
rất cảm động, nhìn chằm chằm Tạ Lâm một cách khó hiểu.

Hồi lâu, Tạ Lâm mới đột nhiên nhớ ra, trong dòng họ đúng là có vài

họ hàng thân thích, kém nàng một lứa, bọn trẻ con thì gọi nàng là “cô cô”,
gọi huynh trưởng của nàng là “thúc phụ”. Có lẽ thằng nhóc Giải Luân này,
tưởng nhầm nàng là huynh trưởng, chẳng trách lại gọi như thế. Mà cũng
chẳng trách được, những người họ hàng này cũng không qua gần gũi với
gia đình nhà nàng, nên không thể trách hắn đã không nhận ra được mặt mũi
và thân phận, huống hồ là lúc Tạ Lâm thi đỗ tiến sĩ, Giải Luân chẳng qua
chỉ là một thằng bé choai choai, nàng đương nhiên cũng không thể nhận ra
hắn là ai.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.