Nàng chỉ gọi hai tiếng, trong hai tiếng ấy, rõ ràng không lộ ra chút vui
vẻ hay giận dữ nào, nhưng lại khiến cả người Mặc Nhi run rẩy, quỳ sụp
xuống, “Gia, ta…… ta…… người hãy tha thứ cho Mặc Nhi, tháng trước có
một gánh hát đến phủ hát hí khúc, có một hí tử đóng vai thư sinh, tên là
Chúc Viễn, Mặc Nhi có một chút…… một chút hảo cảm với hắn, ba ngày
trước đã hẹn sẽ cùng nhau đi ngắm đèn, nhưng hắn lại thất hẹn, vì thế Mặc
Nhi cảm thấy, phần lớn đàn ông chỉ biết nói nhưng lại không biết giữ lời,
chứ không phải……”
(Hí tử là cách gọi chung của những người hát hí khúc thời cổ đại.)
Nàng cứ quỳ như vậy, giọng nói cũng không kìm được mà có phần
nghẹn ngào.
Suy cho cùng Mặc Nhi cũng là thị thiếp của Thừa tướng, hành vi của
nàng, trong mắt của người ngoài, chính cắm sừng lên đầu Thừa tướng.
Phải cái, may mà Tạ Lâm là con gái.
Mặc Nhi là cô gái bạo gan nhưng thẳng thắn, lại có chút ngây thơ, tuy
rằng nàng thường xuyên ngủ cùng giường với Tạ Lâm, nhưng nàng biết,
nàng không hiểu Tạ Lâm bằng Thục Hà, thậm chí cũng không hiểu Tạ Lâm
bằng Khởi La.
Nàng không biết, đối với hành động hồng hạnh vượt tường này của
mình, Tạ Lâm sẽ có suy nghĩ gì.
Mặc Nhi chưa tận mắt nhìn thấy thủ đoạn của Tạ Lâm bao giờ, nhưng
nàng đã từng nghe nói rồi.
Vì thế giờ phút này, cho dù trong lòng nàng cảm thấy Tạ Lâm sẽ
không làm gì mình, nhưng vẫn có chút lo sợ bất an.
Tạ Lâm thấy vậy, thở dài một tiếng, “Mặc Nhi, nàng đứng dậy đi.”