GIAN THẦN! QUỲ XUỐNG CHO TRẪM - Trang 515

Nàng đỡ Mặc Nhi đứng lên, phủi phủi bụi dính lên đầu gối, còn vuốt

vuốt tóc của Mặc Nhi nữa. Nàng nhớ đến tên thư sinh Chúc Viễn tướng
mạo anh tuấn, nhưng đầu mày cuối mắt lại có chút phong lưu kia, không
nhịn được lắc lắc đầu, thở dài, “Mặc Nhi, ở trong phủ lâu như vậy, hạng
người nào nàng cũng đều gặp qua rồi, vậy mà sao vẫn không có mắt nhìn
người như vậy? Thế nào mà lại đi thích kiểu đàn ông đó? Rõ ràng là một
tên không đáng tin, căn bản không muốn cùng nàng sống những ngày tháng
sau này.”

Tạ Lâm không nổi cáu, nàng thì đương nhiên không thể giận dữ rồi,

nàng vốn dĩ còn hy vọng, tất cả những người phụ nữ trong phủ Thừa tướng
có thể có một mái nhà của riêng mình, cứ phung phí tuổi xuân ở phủ Thừa
tướng mãi như vậy, tất nhiên Tạ Lâm cũng không đành lòng.

Trên khắp phố phường, từ lâu đã có rất nhiều lời đồn đại rằng gã Chúc

Viễn kia tự cho mình là người phong lưu, đã hại đời không biết bao nhiêu
con gái nhà lành, chơi xong rồi, liền phất tay áo bỏ đi không chút trách
nhiệm. Tháng trước gã Chúc Viễn này liếc mắt đưa tình với hoa đán của
gánh hát, mấy ngày sau lại thấy gã đang trêu ghẹo tiểu cô nương trên phố.
Nhưng Tạ Lâm không sao ngờ được rằng, Mặc Nhi chọn tới chọn lưu, lại
chọn đúng phải gã đàn ông ấy.

Hành động an ủi của Tạ Lâm, lại thêm giọng điệu thở dài, khiến hốc

mắt Mặc Nhi vốn đã ầng ậc lệ, giờ lập tức tuôn rơi. Nàng không kìm được
ôm lấy cổ Tạ Lâm, vùi mặt mình vào hõm vai nàng, thút tha thút thít nói:
“Ta biết, hắn là kẻ chẳng ra gì, trước đây không biết…… sau hôm đó, ta đã
biết rồi.”

“Hôm đó, hôm đó ta đã chuẩn bị trao thân cho hắn……”

“May mà không làm thế, may mà không làm thế……”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.