GIAN THẦN! QUỲ XUỐNG CHO TRẪM - Trang 625

Nhưng Minh Trọng Mưu đã nhanh chóng giữ chặt lấy tay nàng, bất

lực nói: “Tạ Lâm, nàng không muốn trẫm cũng quỳ xuống đây ôm chân
nàng xin nàng đừng đi giống như Lại Xương đấy chứ?”.

Tạ Lâm quay đầu lại, ánh mắt lộ ra vẻ kinh ngạc. Nàng nhớ lúc Lại

Xương quỳ xuống ôm chân nàng, Minh Trọng Mưu đâu có đứng ở đó.

Minh Trọng Mưu thở dài, “Tuy rằng trẫm không bảo thị vệ đi theo

mình, nhưng tai mắt của trẫm ở trong hoàng cung cũng sẽ nói với trẫm
trong cung đã xảy ra chuyện gì, vì thế trẫm đương nhiên là biết rồi.” Hắn
ngừng lại, “Tạ Lâm, nàng đừng có kinh ngạc như thế.”

Tạ Lâm thu lại mớ cảm xúc ngạc nhiên ấy, nàng đương nhiên không

cho rằng, hơn hai năm qua kể từ sau khi đăng cơ, Minh Trọng Mưu không
hề trưởng thành thêm chút nào.

“Nhưng, bệ hạ,” Tạ Lâm thưa, “thần đã từng nói, thần sẽ không bao

giờ đến ngự thư phòng nữa, cũng sẽ không hứa hẹn bất cứ điều gì với bệ hạ
cả, xin bệ hạ đừng như vậy nữa, thần sẽ khó xử……”

“Suỵt.” Minh Trọng Mưu đặt một ngón tay lên cánh môi nàng, “nàng

đừng nói những lời đó nữa, trẫm biết rồi, chỉ là trẫm…… chỉ là trẫm rất
nhớ nàng, rất muốn gặp nàng thôi.”

Tạ Lâm vốn dĩ đang nghĩ đến những lời cự tuyệt, nhưng Minh Trọng

Mưu nói vậy, khiến nàng chỉ có thể lặng im.

“Hôm qua tuyết rơi” Minh Trọng Mưu sóng vai đi bên cạnh nàng,

nhìn hoàng cung chìm trong lớp tuyết trắng tinh mịn màng, khẽ nói, “trẫm
mở cửa sổ ở ngự thư phòng nhìn ra bên ngoài, tuy rằng xung quanh ngự thư
phòng rất yên tĩnh, nhưng trẫm lại có thể nghe thấy tiếng nói chuyện râm
ran vui vẻ của các cung nữ thái giám khi ngắm tuyết rơi. Thậm chí trẫm
còn có thể nghe thấy được tiếng những đứa trẻ trong cung đang háo hức
chơi đùa, tuyết rơi đúng lúc báo hiệu được mùa, năm sau nhất định sẽ bội

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.