GIAN THẦN! QUỲ XUỐNG CHO TRẪM - Trang 663

Nàng vẫn còn nhớ hắn bệnh đến nỗi không lên triều sáng được, giờ lại

khỏe như rồng như hổ.

“Khỏi rồi khỏi rồi,” hắn gật đầu như gà mổ thóc, “nàng và ta……”

trước cái trừng mắt của nàng hắn vội lược bớt đi vài từ không được hài hòa
lắm, “…… sau khi làm cái đó, ta đã đỡ khá nhiều rồi, có lẽ vừa hay được
hoạt động gân cốt, ra được mồ hôi nên khỏi. Ngược lại ta còn sợ nàng vì ta
mà bệnh kìa, chi bằng để ngự y tới kê một đơn thuốc chữa cảm lạnh, coi
như đề phòng.”

Nói đoạn, Minh Trọng Mưu đứng dậy, sải bước ra phía cửa lớn, Tạ

Lâm vội gọi hắn lại, “Bệ hạ, không cần gọi ngự y tới khám cho thần
đâu……”

Minh Trọng Mưu cắt ngang lời nàng, “Yên tâm, ta sẽ không để bọn họ

đi vào nhìn thấy dáng vẻ lúc này của nàng đâu.” Nói xong, hắn khoát khoát
tay, hé cửa rồi lách qua đi ra ngoài.

Tạ Lâm bất giác lắc lắc đầu, nàng vốn dĩ định để ngự y tới khám bệnh

cho bệ hạ, đối với tình hình hiện giờ của nàng mà nói, ngự y là không cần
thiết.

Không ngờ Minh Trọng Mưu lại lý giải sang nghĩa này.

“Dáng vẻ lúc này?” Dáng vẻ lúc này làm sao?

Tạ Lâm nghiêng đầu, nhìn thấy cảnh tượng trong chiếc gương đặt trên

bàn, mái tóc đen như mực xõa tung trên bộ triều phục, ánh mắt ngậm chứa
ý xuân, cánh môi như tô một lớp son đỏ, yêu kiều quyến rũ như đang lơ
lửng ngâm mình trong tình yêu, còn đâu chút hình tượng của Thừa tướng
đại nhân một lời át muôn người khi ở trên triều nữa?

Không vừa mắt chút nào.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.