GIAN THẦN! QUỲ XUỐNG CHO TRẪM - Trang 7

Tạ Lâm lật mở tấu chương luận tội mình, nhưng lại cười khẽ, vung bút

lên, viết xuống ba chữ rất to màu đỏ tươi:

“Không phê chuẩn.”

Câu cú không thông thuận, trước sau không rõ ràng, nhưng trên bản

tấu có dấu ngọc tỉ đỏ thẫm, còn ai dám mở miệng nói ngôn ngữ của thánh
thượng không thông thuận, không hiểu đạo lý phê duyệt tấu chương?

Chỉ đành quỳ sụp xuống đau đớn khóc rằng: Trời xanh không có mắt,

có một tên gian thần xu nịnh như vậy nắm quyền, xã tắc lâm nguy rồi.

Lúc Úy Trì Chính từ biên quan cưỡi khinh kị phi như bay về tới kinh

thành, thì nghe được lời đồn này, nhưng vẫn không tin. Lòng thầm nhủ
càng đồn lại càng bậy, nếu như trong thiên hạ thật sự có một nịnh thần như
vậy, sao còn ca múa mừng thái bình, cảnh tượng phồn hoa thịnh vượng
được như thế?

Hắn đến vì phụng mệnh từ biên quan gửi tin cấp báo, dọc đường cưỡi

ngựa phi không ngừng nghỉ, chết đến mấy con ngựa, cuối cùng mới tới
được kinh thành, muốn diện thánh, tự tay trao tin cấp báo cho đương kim
thánh thượng.

Ai ngờ thủ vệ của hoàng thành lại không có mắt, chẳng chờ Úy Trì

Chính bước qua cửa, thì đã bị đẩy một cái khiến thân người lảo đảo. Úy Trì
Chính vốn dĩ đã vừa mệt lại vừa đói, cả tinh thần lẫn thể xác đều rất mệt
mỏi, lúc ấy, suýt chút nữa là ngã phệt luôn xuống đất.

Hắn mạnh mẽ trừng mắt lên, sống lưng thẳng tắp, tỏ rõ mình là một

quân nhân.

“Úy Trì Chính thân mang theo mệnh lệnh cấp báo, có việc quan trọng

muốn tâu với thánh thượng, phiền hai vị đại ca cho đi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.