“Đương nhiên là chu toàn rồi ạ.” Tân lang cười đáp, “Mẹ, mẹ cứ yên
tâm, nàng ấy đã bằng lòng gả cho con rồi, đó là một cô gái lương thiện, con
sẽ đối xử tốt với nàng ấy, nàng ấy tất nhiên cũng sẽ đối xử tốt với con, còn
chỉ muốn sống cùng nàng ấy kiếp này và cả kiếp sau nữa. Xin mẹ hãy yên
tâm.”
Lúc ấy mẹ của tân lang mới yên lòng được một chút.
Chẳng bao lâu kiệu hoa đã tới.
Tân nương yểu điệu thướt tha, đoan trang kiều diễm, tuy rằng đã trùm
khăn che đầu không nhìn rõ mặt, nhưng quan khách nhìn thấy đều phải vui
thay cho tân lang.
Lúc bái cao đường, vì bên nhà trai cha của tân lang đã mất, nên chỉ có
mẹ, còn nhà gái thì cả cha lẫn mẹ đều không còn, huynh trưởng như cha,
nên Tạ Lâm đứng ra đại diện, nhận một lạy từ đôi vợ chồng mới, sau ba lần
khấu đầu, lập tức đưa vào động phòng, hai nhà hoàn thành lễ cưới.
Trong phòng cưới, tân lang vén khăn trùm đầu của tân nương, dưới
ánh nến long lanh lay động, dung mạo của Khởi La thanh tú xinh đẹp, lại
thêm mũ phượng rèm châu trông lại càng diễm lệ khiến người ta phải ngẩn
ngơ, tân lang nhìn thấy nàng, trong lòng liền cảm thấy ấm áp, hắn ngồi
xuống bên cạnh, rót đấy hai chén rượu rồi đặt một chén trước mặt Khởi La,
chỉ cần đợi đến khi hai chén rượu này được uống cạn, rượu giao bôi hoàn
thành là có thể trải qua đêm động phòng hoa chúc.
Lúc đó, cả hai mới thật sự là vợ chồng.
Tân lang không chờ được chỉ muốn uống rượu ngay, nhưng Khởi La
lại chỉ bưng chén rượu lên, rồi thoáng ngây ngẩn, rất lâu cũng thấy thấy
nàng có ý định uống rượu giao bôi cùng mình. Tân lang nghi ngờ, “Nàng
sao vậy?”.