GIAN THẦN! QUỲ XUỐNG CHO TRẪM - Trang 795

qua con nai, một trước một sau sượt qua tường, trong khoảng thời gian
ngắn ngủi ấy con nai đã sớm tắt thở từ lâu.

Minh Trọng Mưu ngẩn người, không nhịn được phá lên cười lớn:

“Mũi tên lần này của Tạ khanh quá nhanh không kịp nhường, con nai này
thuộc về Tạ khanh.”

Quần thần này lúc này mới hiểu ra, người vừa nãy giành thú săn với

bệ hạ chính là Tạ Lâm. Khả năng bắn tên đúng là rất giỏi, đặc biệt là còn
xuất thân từ quan văn nên càng hiếm có, quá nửa quan lại ngồi ở đây chưa
chắc đã có thể ra tay gọn gàng dứt khoát như vậy.

Suy cho cùng vừa nãy là do mọi người muốn nhường cho bệ hạ,

không ngờ Tạ Lâm lại không biết điều ngắm tên bắn thẳng về phía con nai
như vậy, trong lòng mọi người không tránh khỏi bất bình.

Thoạt nhìn Tạ Lâm không buồn cũng chẳng vui, nhưng khóe môi lại

hơi cong lên, rõ ràng trong lòng đang rất sung sướng, nàng liếc nhìn Minh
Trọng Mưu, cái nhìn chứa đầy cảm xúc khiến hắn muốn phì cười.

Các quan có mặt ở đây một nửa là thanh quan, bệ hạ dựa theo số

lượng thú săn được mà sẽ ban thưởng, nên đương nhiên quần thần đều
muốn sắn được thật nhiều, sau một hồi lâu, ai cũng tìm được con mồi cho
riêng mình, tất yếu sẽ không còn túm tụm lại với nhau nữa, nhưng Tạ Lâm
một là không thiết tha gì mấy thứ ban thưởng đó, hai là muốn giành thú săn
với Minh Trọng Mưu, nên bám dính lấy bên cạnh hắn.

Minh Trọng Mưu bất lực, tùy tùng phía sau cũng đâu có ít, lại còn cả

vị Tạ đại nhân sát sườn này nữa, đương nhiên là tay chân bị gò bó, nói: “Tạ
khanh, khanh đang cố ý phải không?”.

Tạ Lâm buộc con thú săn được của mình ở bên sườn ngựa, quay đầu

lại nhoẻn miệng cười nói, “Nếu là cố ý thì sao ạ?”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.