Chi cánh của Đại Sở tuy rằng cũng không ít, nhưng tất cả đều không
có đủ thực lực để tranh giành hoàng vị, nếu không năm đó Vĩnh Lưu hoàng
đế cũng đã không nhường ngôi lại cho đệ đệ, vì thế khả năng đây là người
trong hoàng tộc rất thấp. Từ cách gọi “Hoàng đế Đại Sở” của đối phương
có thể thấy đối phương là người từ nơi khác đến!
Tạ Lâm thoáng suy nghĩ một lát, đã tìm ra thủ lĩnh của đối phương là
ai, nàng cau mày, nhẫn nhịn cơn đau ở phía dưới bụng, kéo Minh Trọng
Mưu đứng dậy, cười lạnh lùng nói: “Tướng quân nước Di Thác Bạt
Nguyên, thì ra cũng dùng mấy thủ đoạn bắt gà trộm chó đánh lén người ta
như thế này, thật đúng là trăm nghe không bằng một thấy!”.
Người đó ngây ra, hiển nhiên là không ngờ thân phận sẽ bị phát hiện,
vốn dĩ gã nhận được tin tức từ trước nên đã chờ sẵn trong khu săn bắn rất
lâu, chờ thời cơ đến sẽ hành động, chờ lâu ơi là lâu, quả nhiên đợi được đến
khi Minh Trọng Mưu xuất hiện một mình. Vốn dĩ lúc ấy gã chỉ chú ý đến
hướng đi của Minh Trọng Mưu, nên không quan tâm đến người bên cạnh là
ai. Giờ nghe được câu đó, gã lập tức quét mắt đánh giá Tạ Lâm một lượt,
tuy hắn là người nước khác, không rõ trang phục của Thừa tướng thì trông
như thế nào, thấy nàng vì tránh mũi tên nên đúng có hơi chật vật thật,
nhưng vẫn cảm nhận được sự sắc bén như một thanh bảo kiếm vừa tuốt ra
khỏi vỏ từ khi đứng bên cạnh hoàng đế Vạn Triệu, thiên tử uy nghi kia, bất
giác lạnh lùng hỏi: “Ngươi là ai? Sao lại có thể nhận ra thân phận của ta!”.
Tạ Lâm thò tay ra nắm chặt lấy cổ tay Minh Trọng Mưu từ trong ống
tay áo, dửng dưng mỉa mai: “Vô danh tiểu tốt, không đáng để nhắc đến.
Ngược lại Thác Bạt Nguyên tướng quân, so với tướng quân của bản triều
Hầu Thiết Tranh, ngài vốn dĩ không phải là đối thủ xứng tầm, ta còn nhớ
rất rõ lần trước, ngài và Hầu tướng quân đại chiến ở sườn Bách Long,
nhưng bị Hầu tướng quân không dùng một binh một tốt nào đánh cho lùi xa
mấy trăm dặm, hành động đó của Thác Bạc tướng quân đúng là đắp thêm