Người này tướng mạo có phần khá giống với Tạ Lâm, một năm không
gặp, hắn đã trưởng thành và trầm ổn hơn xưa.
Mọi người đang mải ở đây lo lắng, thì bên ngoài nghe thấy một giọng
nói chói tai gần như là khàn sạn truyền tới, “Bệ hạ giá……” Mới nói được
ba chữ, thì đã bị Minh Trọng Mưu sải bước vội vã xông vào cắt ngang, “Tạ
Lâm thế nào rồi?”.
Hắn vừa mới bãi triều, thì nghe nói Mặc Nhi phái người tới đưa tin,
cho dù xưa nay Minh Trọng Mưu là người bình tĩnh vững vàng, nhưng giờ
cũng không kìm được niềm ngạc nhiên sung sướng, không quan tâm đến
các đại thần có tư tưởng đối lập với mình, hắn lao thẳng tới phủ Thừa
tướng.
Minh Trọng Mưu không đợi các nàng trả lời, chỉ chỉ vào trong phòng,
“Tạ Lâm và bọn họ đang ở trong phòng à? Bà đỡ thế nào rồi? Có đáng tin
không?” Hắn lắng nghe âm thanh bên trong, nhưng lại chỉ thấy một bầu
không khí im ắng, không kìm được nghi ngờ hỏi: “Sao không có tiếng gì
hết vậy?”.
Mặc Nhi và Thục Hà đưa mắt nhìn nhau, Mặc Nhi cười ngượng
ngùng, “Gia đang ở bên trong, còn về phần bà đỡ thì……. có lẽ bệ hạ cũng
có thể yên tâm, chỉ là……”
Minh Trọng Mưu ngạc nhiên hỏi lại: “Chỉ là sao?”.
“Chỉ là……” Mặc Nhi cúi đầu, liếc trộm sắc mặt hắn, “Chỉ là bà đỡ
không phải là bà đỡ, mà là…… Lạc Thạch Thiên.” Nói đoạn, giống như là
sợ bị đánh, nàng vội vàng lùi lại sau mấy bước.
Chỉ chớp mắt sắc mặt Minh Trọng Mưu đã thay đổi, hắn đã nắm giữ
triều chính đã lâu, uy phong tích lũy được đã không còn như ngày xưa, sắc
mặt một khi nghiêm lại, đã có thể dọa các vị đại thần sợ phải khấu đầu,