GIAN THẦN! QUỲ XUỐNG CHO TRẪM - Trang 911

Giống như thấy hoa trong sương, cảm giác không thật chút nào. Tuy

bọn họ rất ít khi nhìn thẳng vào thánh nhan, nhưng khuôn mặt của bệ hạ, đã
in sâu vào trong suy nghĩ từ lâu. Không ngờ là, bệ hạ lại giấu mặt thật dưới
lớp mặt nạ.

“Đây là khuôn mặt hoàn toàn khác,” Minh Trọng Mưu khi không còn

dán mặt nạ nữa cảm thấy vô cùng thoải mái, “Lẽ nào các khanh cho rằng,
một người thay đổi khuôn mặt, thì sẽ không còn là người đó nữa, hoàng đế
thay đổi khuôn mặt, thì không nên ngồi ở hoàng vị nữa?”.

Không ngờ hắn sẽ nói những lời như thế, nên tất cả đều giật mình

hoàng sợ, vội vàng đè nén cơn chấn động trong lòng xuống cúi đầu nói:
“Chúng thần không dám.”

“Trẫm đương nhiên biết các khanh không dám,” Minh Trọng Mưu hài

lòng mỉm cười, nhưng sau đó hắn đột nhiên quay ngoắt lại nói, “Nhưng
trẫm biết có người dám!”.

Quần thần cả kinh, đều vội cúi đầu, không muốn mình là “người dám

nghi ngờ bệ hạ”.

“Trẫm từng nói, mắt thấy chưa chắc đã là thật, tai nghe chưa chắc đã

là giả, tất cả chỉ dựa vào thị lực nhìn xa trông rộng của mình mà võ đoán
hết thảy mọi việc, giống như là đối với trẫm, khuôn mặt của trẫm khác đi,
nhưng trẫm vẫn là trẫm, không phải là ai khác.” Minh Trọng Mưu nhìn Tạ
Lâm, ánh mắt toát lên vẻ ấm áp, “Trẫm kính trọng Tạ Lâm, là vì nàng ấy
thực sự đáng để trẫm kính trọng. Các thần tử của trẫm, các khanh đều là trụ
cột của trẫm, nếu như nhìn thấu đáo mọi việc, thì sẽ đoán ra ngay tại sao Tạ
Lâm lại làm vậy.”

Mọi người nghe hắn nói thế, bất giác ngẩn ra, ánh mắt của bọn họ rơi

trên người Tạ Lâm. Bệ hạ giờ lại đang muốn sửa lại án xử sai cho nàng,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.