GIAN THẦN! QUỲ XUỐNG CHO TRẪM - Trang 918

Không sai, người đó chính là Thượng thư bộ Binh, Úy Trì Chính.

Năm năm Vạn Triệu dường như không dài, mà dường như cũng lại rất

dài, Úy Trì Chính từ một kẻ võ biền của năm đó, đã trở nên linh hoạt khéo
léo hơn trong cư xử, lại có phong phạm của kẻ bề trên, khí độ khiến người
ta phải bội phục.

Hắn đi theo gã hầu mở cửa đi sâu vào trong Tạ phủ, cách không xa,

thẳng dưới bóng cây, có một người thả tóc ống tay áo rộng đứng đó, những
bông tuyết trắng bạc tôn nên khuôn mặt ửng hồng của nàng, giống như một
đóa hoa mai giữa tiết trời cuối đông đầu xuân.

Nàng dường như chẳng thay đổi gì cả, mà cũng dường như thay đổi

thật nhiều.

Gã hầu rời đi, Úy Trì Chính đứng từ xa ngắm nhìn nàng hồi lâu, ngược

lại nàng không nhịn được mỉm cười, “Úy Trì đại nhân lạnh lùng trẫm tĩnh
như thế từ bao giờ vậy, khác ngày xưa nhiều quá.”

Đôi mắt hắn khẽ động, cứ như thể vừa tỉnh khỏi một giấc mộng, hắn

từ từ tiến lại gần nàng, đứng cách nàng một cánh tay, Úy Trì Chính cũng
muốn đến gần hơn, nhưng đột nhiên hắn phát hiện ra chân mình như bị
buộc phải vật gì đó rất nặng, khiến hắn không thể tiến về phía trước dù chỉ
một bước.

Phải rất lâu sau, Úy Trì Chính mới chậm rãi mở miệng, “Ta cứ tưởng

sau khi nàng không làm Thừa tướng nữa, thì người trong phủ cũng sẽ
không gọi nàng là “gia” nữa, không ngờ ngoài trừ đổi tên biển ra, thì tất cả
vẫn như cũ.”

Tạ Lâm nhướng mày bật cười, nhìn hắn xuyên qua khoảng cách giữa

hai người họ, “Trên đời có thứ gì là không thay đổi đâu, ngược lại còn thay
đổi nhiều là đằng khác.” Nàng cười nói tiếp, “Vì thế mới không bắt bọn họ
thay đổi xưng hô, cũng là vì bọn họ gọi quen rồi, ta cũng nghe quen rồi,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.