GIANG HỒ XẢO KHÁCH - Trang 120

Đổng Mộc giả lả cười nói:
‐ Hậy! Làm gì công tử có mà bán cho Đổng Mộc. Thú thật với công tử,

tại

Hàm Đan, cửa hiệu của Đông Mộc duy nhất có bán gấm Tô Châu thôi,

không

có cửa hiệu thứ hai đâu. Nếu công tử có thì đúng là chuyện lạ đó.
Tùng Vĩ khoát tay:
‐ Hê! Nếu tại hạ có mới hay chứ.
Đổng Mộc ngần ngừ rồi nói:
‐ Nếu công tử có, bổn hiệu sẽ thu lại với giá mười lạng, nhưng phải

giống như các bộ ở đây.

Tùng Vĩ buông bằng một giọng chắc nịch:
‐ Giống y chang.
Đổng Mộc tròn mắt, mở to hết cỡ với vẻ ngạc nhiên, ngờ nghệch nói:
‐ Giống y chang là sao?
Vỗ vai Đổng Mộc. Tôn giá từ tốn nói:
4
‐ Bổn thiếu gia mua tất cả những bộ trang phục ở đây rồi bán lại cho hiệu
chủ, chỉ chừa lại một bộ thôi. Không giống là gì. Sau đó, hiệu chủ cứ

thản nhiên

ra ngoài tính ngân lượng với vị Quan đại hiệp.
Gã hiệu chủ Đổng Mộc sững sờ:
‐ Ơ...
Tùng Vĩ hất mặt nói:
‐ Hê! Hai người chúng ta cùng có lợi mà. Nếu Quan đại hiệp và những vị
chưởng môn kia thắc mắc thì cứ nói bổn thiếu gia mua hết tất cả y trang

trong gian biệt phòng này. Được chứ? Xem như hiệu chủ gặp thần tài rồi
đó.

Đổng Mộc toét miệng cười. Gã vừa cười vừa nói:
‐ Không ngờ cửa hiệu của Đổng Mộc gặp may như vậy.
Gã vừa nói, vừa chọn lấy một bộ đẹp nhất vừa vặn với khổ người của
Tùng Vĩ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.