GIANG HỒ XẢO KHÁCH - Trang 125

‐ Ơ...
Tùng Vĩ hất mặt:
‐ Lần trước Tùng Vĩ có gọi thêm gì không? Lão Nhị rối rít nói:
‐ Có có... Tiểu đệ lịnh cho lão Nhị nấu thêm phần bưng về cho bá mẫu.
‐ À...
Buông một tiếng thở dài, Tùng Vĩ nói:
‐ Dưỡng mẫu của Tùng Vĩ đã chết rồi.
Lão Nhị cúi đầu nhìn xuống, lí nhí:
10
‐ Lão Nhị chia buồn với tiểu đệ.
Tùng Vĩ khoát tay:
‐ Không cần đâu. Tùng Vĩ chỉ làm phiền lão Nhị ca ca nấu cho một bữa

ăn

cho hai mươi người toàn là thức ăn ngon đem cúng cho dưỡng mẫu.
Chánh Giới đại sư niệm phật hiệu:
‐ A di đà phật. Sao cũng một người mà phải nấu cho hai mươi người.

Nhìn Chánh Giới đại sư. Tùng Vĩ từ tốn nói:

‐ Hậy! Đại sư sao không thấu hiểu nhỉ. Phàm dưỡng mẫu của vãn bối

mới

viên tịch thì bị những oan hồn không ai cúng theo người. Nếu chỉ cúng

cho một người thì những oan hồn kia giật hết, lấy gì cho người ăn. Thứ hai
nữa, đã là bóng ma hư vô thì khác hẳn người thường chúng ta. Người
thường thì có bao

tử, nhưng còn dưỡng mẫu chắc không có bao tử, nên ắt phải ăn nhiều.
Ngầu Nại thở hắt ra một tiếng:
‐ Ngươi thấy ma chưa mà nói không có bao tử? Tùng Vĩ nhướn mày nói:
‐ Không có bao tử thì chúng ta mới không thấy. Nếu có bao tử thì chúng
ta đã thấy họ rồi.
Y khoát tay:
‐ Chẳng lẽ cúng cho một người chết oan mà các vị chưởng môn cũng tiếc
rẻ sao?
Ngầu Nại lườm Tùng Vĩ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.