GIANG HỒ XẢO KHÁCH - Trang 127

lâm... làm sao lão phu hạ thân phận uống rượu với ngươi.
‐ Thế ư?
Tùng Vĩ nói xong dốc chén rượu đổ vào miệng. Y đặt chén xuống mặt,

gắp lấy miếng thịt vừa nhai vừa nói:

‐ Bang chủ Ngầu Nại không uống được rượu mời của vãn bối, nhưng lại
có thể đi mua thức ăn và rượu cho vãn bối chứ?
Mặt bang chủ Ngầu Nại đỏ ửng:
‐ Ngươi...
Tùng Vĩ khoát tay nói tiếp:
‐ Nếu vãn bối lập danh thì phải là Tam khoa Trạng Nguyên, chứ không

lập danh ăn mày chúa như tiền bối đâu.

Mặt Ngầu Nại đã đỏ càng đỏ hơn. Lão đặt tay vào ngọn Đả cẩu bổng.

Tùng Vĩ nhướn mày nói:

‐ Ngầu Nại bang chủ vãn bối chẳng may chết thật thì không biết lấy ai

chỉ đường cho bang chủ tìm đến nơi giấu báu vật đó.

Thở hắt ra một tiếng, Ngầu Nại gắt giọng nói:
‐ Ngôn phong của tiểu tử quá gian trá.
‐ Nhưng vẫn có thể ngâm được Kinh Thi và thơ của đại thi hào Thôi

Hạo.

Còn ngôn phong của bang chủ là gì, phải chăng chỉ có mỗi một câu...

“quý nhân phúc đức mong ban bố cho”.

Mọi người phá lên cười.
Bang chủ Cái Bang Ngầu Nại biến sắc, đứng bật lên. Thiên Nhất đạo

trưởng vội lên tiếng nói với Ngầu Nại:

13
‐ Bang chủ đừng nóng. Đây là lúc chúng ta cần bỏ tiểu tiết để lo cho đại
sự võ lâm. Vị tiểu tiết làm sao lo được truyện lớn.
Tùng Vĩ ôm quyền:
‐ Đạo trưởng nói rất đúng, vãn bối bái phục. Người xưa có câu: Vô độc
bất trượng phu thì phải có độc tâm. Muốn trở thành trượng phu thì phải

có độc tâm. Đạo trưởng dạy rất đúng.

Đến lượt chân diện Thiên Nhất đạo trưởng đanh lại. Lão buông tiếng thở

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.