GIANG HỒ XẢO KHÁCH - Trang 128

dài từ tốn nói:
‐ Bần đạo theo cõi thiên tu thì sao có độc tâm được?
‐ Vậy vãn bối phải kình đạo trưởng một chén.
Miệng lưỡi của Tùng Vĩ khiến Thiên Nhất đạo trưởng phải e dè. Lão đâu

muốn mình trở thành trò cười bởi ngôn phong của Cang Tùng Vĩ, buộc
phải bưng chén giả lả nói:

‐ Bần đạo tiếp nhận sự kính trọng của tiểu tử.
‐ Đa tạ đạo trưởng.
Tùng Vĩ chìa chén đến trước mặt Quan Chí Hải và Hà Chinh.
‐ Nhị vị trưởng tôn cũng thưởng ứng chứ?
Hai người kia đành miễn cưỡng gật đầu bưng chén.
Tất cả mọi người cùng buộc phải cạn chén với Tùng Vĩ. Uống cạn chén

rượu, Tùng Vĩ dựa lưng vào thành tựa, nhâm nhi ngâm thơ:

“Tử vi vương, mẫu vi lộ.
Chung nhật chung bạc mộ, Thường dữ Tử vi ngũ. Tương la tam thiên lý,

đường thủy sử các nhữ”

(Con làm vua, mẹ làm tù binh
14
Suốt ngày giã hoàng hôn, thường làm bạn với cái chết
Cách xa ba nghìn dặm, biết nhờ ai nói cùng người.)
Thiên Nhất đạo trưởng chau mày buột miệng hỏi:
‐ Tiểu tử! Ngươi dụng bài Thung Ca của Cơ Thích phu nhân có ẩn ý gì?

Tùng Vĩ ôm quyền nói:

‐ Kiến văn uyên bác... Tri nhân tri kỷ... Nếu Ngầu Nại bang chủ không
biết cả bài thơ phú vịnh Hoàng Hạc lâu của Thôi Hạo đại thi nhân thì đạo

trưởng biết cả Thung Ca... Bái phục.

‐ Ta muốn biết ngươi đọc bài Thung Ca ám chỉ ai là mẹ, ai là con của

ngươi chứ?

Tùng Vĩ giả lả. Y vừa cười vừa bưng rượu chuốc ra chén rồi nhìn Thiên
Nhất đạo trưởng nói:
‐ Đạo trưởng muốn nghĩ sao cũng được. Ai hiểu Cơ Thích muốn gởi gắm
gì trong đó thì cứ hiểu. Cơ Thích đâu có phiền trách người nào mà.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.