GIANG HỒ XẢO KHÁCH - Trang 17

Thượng Kỳ nói dứt câu, xốc Trương Minh Minh thi triển khinh không

chực băng đi, nhưng Chánh Giới đại sư cản lại:

‐ Thượng Kỳ tôn giá!
Thượng Kỳ chau mày từ tốn nói:
‐ Đại sư! Thượng Kỳ đã quy ẩn khỏi võ lâm giang hồ.
‐ A di đà phật. Bần tăng biết, nhưng tôn giá nhìn xem Huyết thủ chưởng
ảnh... Chắc chắn tôn giá biết chủ nhân dấu huyết thủ kia?
Đôi chân mày Thượng Kỳ nhíu lại. Y từ tốn nói:
‐ Cho dù tại hạ biết thì cũng không nói bởi vì Thượng Kỳ đã rửa tay rồi.

Cáo từ đại sư.

Y nói dứt câu, bước lách qua Chánh Giới đại sư thi triển khinh không

băng mình đi.

Thượng Kỳ đi rồi, mọi người mới đưa xác chết Trương Kiệt về Tổng đàn
võ lâm, làm lại hậu sự cho y. Nhưng lần này đưa linh cữu trở lại mộ địa

Triều Dương không như lần trước, mà chỉ có vỏn vẹn có tám gã đạo tỳ. Họ
lặng lẽ chôn xác của Trương Kiệt. Trong tám gã đạo tỳ đó, có một tráng
niên chỉ trạc mười tám, mười chín có khuôn mặt chân phương, anh tuấn,
với đôi mày rậm rì,

ánh mắt sáng ngời. Y đặt áo quan xuống hố huyệt, vừa chắc lưỡi nói:
‐ Kẻ nào mà ác nhân thất đức thế chứ. Trương tiền bối chết rồi còn lóc

ra, chặt đầu.

Y nói xong lại chắc lưỡi.
Sau khi đặt áo quan xong, bảy gã đạo tỳ kia phủi tay. Gã đạo tỳ lực

lưỡng nhất trong đám nói:

3
‐ Cang Tùng Vĩ! Ngưới mới vào nghề, phần việc sau cùng ngươi phải
lãnh lấy.
Cang Tùng Vĩ nhăn mặt. Gã nhăn nhó trông thật hóm hỉnh. Gã đạo tỳ

trừng mắt:

‐ Sao, ngươi không nhận à?
Cang Tùng Vĩ phải nhận chứ. Tùng Vĩ là người nhỏ nhất, nên phải nhận

phần việc sau cùng cho các đại ca chứ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.