GIANG HỒ XẢO KHÁCH - Trang 174

Nàng từ từ quay lại. Hai người đối mặt nhìn nhau, đôi thu nhãn của nàng

lộ rõ sự sững sờ.

Bên kia, Tùng Vĩ cũng ngây mặt nhìn nàng. Y nhìn nàng nhẩm nói:
“Trong Mạch Thượng Tang có ghi chép lại. Người đi đường thấy La

Phu, đặt gánh vuốt râu nhìn. Thiếu niên thấy La Phu, lột nón sửa búi tóc.
Người cày quên cả cày, người cuốc quên cả quốc. Ai nấy quên giận hờn
nhau, chỉ ngồi ngắm La Phu. Sứ quân từ Nam đến, nắm ngựa đứng chần
chừ...”

Y bước đến trước mặt nàng, ôm quyền từ tốn nói:
- Cô nương đây không phải là Tần La Phu trong Mạch Thượng Tang,

nhưng trong mắt tại hạ, có lẽ Tần La Phu đẹp lắm thì cũng chỉ có thể so
sánh với nàng.

Câu nói của Tùng Vĩ chẳng biết tác động thế nào đối với nàng, nhưng

đôi lưỡng quyền nàng ửng hồng e thẹn.

Nhan sắc của nàng vốn đã thanh lịch, mỹ miều thoát phàm, giờ lại càng

đẹp hơn bởi vẻ thẹn thùng của nhi nữ.

Nàng nhỏ nhẹ nói:
- Phụ thân của Nhĩ Lan đâu? Còn công tử là ai?
Tùng Vĩ ôm quyền:
- Tại hạ là Cang Tùng Vĩ, đến để xem coi cô nương có đúng là Nhĩ Lan

không.

- Nhĩ Lan đang ngồi trước mặt huynh.
Tùng Vĩ ngắm nàng rồi ôn nhu nói:
- Tùng Vĩ thật quá bất ngờ bởi nhan sắc siêu phàm thoát tục của Nhĩ

Lan, hẳn Nhĩ Lan giống mẫu thân lắm, phải không?

Nàng gật đầu nói:
- Nhĩ Lan rất giống mẫu thân. Mẫu thân trước kia từng là một trang giai

nhân tuyệt sắc được tuyển chọn để tiến cung hầu hạ tiên đế. Người chẳng
để lại cho Nhĩ Lan gì ngoài một nhan sắc bất phàm.

Tùng Vĩ chắc lưỡi nói:
- Cổ nhân có câu: “Trai tài gái sắc”. Bá mẫu mất đi để lại cho Nhĩ Lan

nhan sắc siêu phàm thoát tục như thế này là quý hóa rồi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.