GIANG HỒ XẢO KHÁCH - Trang 172

‐ Đừng sợ. Đừng sợ. Kẻ thật thà, chân chính thì chẳng có gì phải sợ cả...

Chẳng có gì phải sợ cả.

Tùng Vĩ rút tay lại, nhìn lại Cốc Thừa Tự, Tùng Vĩ ôn nhu nói:
‐ Lão Cốc! Cứ vậy nhé, chỉ có tin vào Tùng Vĩ thôi.
Nói xong, Tùng Vĩ chắp tay sau lưng ung dung rảo bước tiến ra tiền

sảnh. Âu Đình Luân nhìn theo sau lưng Tùng Vĩ.

‐ Tiểu tử! Ngươi phải thẩm chứng cho đúng đó. Tùng Vĩ quay lại nói:
‐ Âu tôn giá yên tâm. Tùng Vĩ lúc nào cũng thành thật, nhất là đối với

chuyện hệ trọng của sư đồ Cốc Thừa Tự.

Y nói xong sải bước ra cửa. Khi Tùng Vĩ đi rồi, Âu Đình Luân nhìn lão
Cốc nói:
‐ Cốc Thừa Tự! Sao ngươi lại có thể tôn gã tiểu tử vô danh tiểu tốt đó

làm

sư tôn, lão không biết thẹn à?
Cốc Thừa Tự nhạt nhẽo nói:
‐ Lão phu có thân phận của lão phu, các hạ chẳng nên hỏi làm gì.
‐ Tại hạ làm lạ thôi.
‐ Mới đầu, Cốc lão cũng không chịu được. Nhưng càng về sau càng nhận
ra, được làm sư đồ của Cang Tùng Vĩ cũng được lắm, chẳng có gì áy náy

và lạ lùng cả.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.