GIANG HỒ XẢO KHÁCH - Trang 221

Rít một luồng chân ngương căng phồng lồng ngực, Tùng Vĩ nhẩm đọc

bài thơ tiễn Cốc Thừa Tự:

Ngô giang phiểm khưu khưu, nhiễu quy phục đa phong.
Thủy tịch triều ba hắc, nhật mộ tinh khí hồng.
Lộ trường hàn quan tận, điểu minh thu thảo cùng.
Dao thủy tuy vị hợp, chu sương thiết quá trung
Tọa thức vật tự yến, ngạo thị tuê ám không
Nhất thương thiên lý cực, dục vọng hoài hải phong
Viên lâm hà sở loại, vẫn biền hữu chinh hồng.
Dịch:
Sông ngô trôi đâu cùng lắm quê lại nhiều phong
Triền đêm sóng đen thăm, chiều tà cả trời hồng
Đường xa không hơi lạnh, chim kêu có thu tàn
Dao thùy tuy chưa hợp, sương hồng đã lén qua
Vì biết vật đi chậm, nằm nhìn bầu trời thâm
Buồn vì xa thăm thẳm, cô độc nhìn hải phong
Lo xa có chỉ giống chân trời hay chim hồng.
Tùng Vĩ ngâm xong, nhỏ nhẹ nói:
- Cốc tiền bối an lòng nhắm mắt.
Ngọc Diện Tu La Chu Mạc Nhược nhìn Tùng Vĩ gần như không chớp

mắt. Bất giác, Mạc Nhược buông tiếng thở dài nói:

- Tùng Vĩ công tử!
Nhìn lại Mạc Nhược, Tùng Vĩ cố lấy giọng từ tốn nói:
- Nương nương có điều chi chỉ giáo?
Lưỡng lự một lúc, Mạc Nhược mới lên tiếng:
- Sau này bổn nương giống như Cốc Thừa Tự, công tử có thể tiễn bổn

nương bằng một bài thơ như vừa rồi không?

Đôi chân mày Tùng Vĩ nhíu lại:
- Thơ của Tùng Vĩ để tiễn người tri nhân chứ không tiễn kẻ vô tình.
Mặt hoa của Chu Mạc Nhược nhăn hẳn lại. Buông một tiếng thở dài,

Mạc Nhược cúi đầu rảo bước bỏ đi thẳng ra ngoài.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.