GIANG HỒ XẢO KHÁCH - Trang 220

Nghe Tùng Vĩ nói, Dĩ Tuyết Ngọc đỏ mặt thẹn chín. Nàng bặm môi quay

mặt ra chỗ khác.

Thấy Tuyết Ngọc quay mặt ra chỗ khác, Tùng Vĩ cáu gắt nói:
- Còn làm bộ làm tịch nữa. Nàng đã thấy tất cả những gì trên người Tùng

Vĩ rồi, giờ e thẹn không nhìn thì chỉ giả vờ thôi.

Tuyết Ngọc thở gấp từng hơi một.
Ngọc Diện Tu La Chu Mạc Nhược nói:
- Tùng Vĩ! Được rồi. Ngươi không cần phải làm vậy. Bổn nương cũng

không để Kim trùng đục khoét đâu, nhưng ngươi phải cho ta biết bí mật của
Ngọc Chỉ thần châu.

Tùng Vĩ nhìn Chu Mạc Nhược vừa cột lại dây thắt lưng.
- Giờ thì nương nương mới hiểu rõ vì sao Tùng Vĩ muốn chết đó.
Mạc Nhược hừ nhạt một tiếng nhìn sang Mỹ Ảnh Âm Sát Dĩ Tuyết

Ngọc.

- Tuyết Ngọc! Đưa xác lão Cốc đi hỏa thiêu cho bổn nương.
Tuyết Ngọc vừa dợm bước thì Tùng Vĩ khoát tay:
- Không hỏa thiêu Cốc Thừa Tự tiền bối.
Chu Mạc Nhược nhìn lại Tùng Vĩ.
- Công tử không muốn hỏa thiêu xác lão Cốc, vậy muốn bổn nương thờ

cái xác của lão à?

Tùng Vĩ khoát tay nhăn mặt nói:
- Không dám, không dám mạo phạm đến quý nương. Với lại trước khi

viên tịch, lão Cốc nói đừng bao giờ để lão Cốc bên nương nương.

Đôi lưỡng quyền của Chu Mạc Nhược đỏ bừng, gằn giọng nói:
- Bổn nương cũng chẳng bao giờ muốn bên lão.
- Vậy nương nương có thể đưa xác lão Cốc về Tô Châu được chứ?
- Ngươi đáp lại cho bổn nương bí mật Ngọc Chỉ thần châu chứ?
Tùng Vĩ nghiêm giọng nói:
- Kẻ có qua, người hiểu lại. Ai thiếu phải vuông tròn.
Nhìn lại xác lão Cốc, Tùng Vĩ nhẩm nói:
- Cốc tiền bối! Tùng Vĩ xin được kính dâng người bài thơ để tiễn biệt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.