GIANG HỒ XẢO KHÁCH - Trang 277

- Lão phu đáng chết lắm... Đáng chết lắm.
Lão nói dứt câu thì òa lên khóc. Lão vừa khóc vừa nói:
- Lão phu không ngờ mình đã gây khó cho Thục Nhi bằng hai bàn tay

nhuộm máu này.

- Dưỡng mẫu nơi suối vàng sẽ hiểu tiên sinh mà.
Tùng Vĩ ẩn lão ngồi xuống ghế.
- Tiền bối sao lại có quan hệ với Cốc Thừa Tự?
- Lão phu và Cốc lão quỷ là huynh đệ chi giao. Lão là nghĩa đệ của ta.

Lão Cốc đã lừa tình, gạt tình... có đáng chết không chứ.

Tùng Vĩ thuật lại những gì mình biết về cuộc đời của Cốc Thừa Tự.
Mặc Tử tiên sinh hừ nhạt một tiếng.
- Lão hành sự chỉ vì bản thân của gã mà thôi... vì cái này nè.
Mặc Tử tiên sinh lấy viên Ngọc Chỉ thần châu đặt lên bàn.
- Lão quỷ đó vì viên ngọc này mà làm tất cả mọi thứ.
Tùng Vĩ lắc đầu:
- Không phải như tiên sinh nghĩ đâu... Cốc Thừa Tự tiền bối cũng có

điều khó xử. Khi người đến Thiên Ma cổ bảo thì Trương Kiệt đã bắt cóc
Nhĩ Lan, buộc tiền bối phải đến Thiên Ma cổ bảo.

Mặc Tử hừ nhạt một tiếng:
- Y cũng có lòng tham nữa. Y muốn có Ngọc Chỉ thần châu để lập tân

Thiên tử, trả hận triều đình. Chính vì thế mà Lưu Lan Chi mới chết. Lưu
Lan Chi chết... Lan Chi lại là...

Tùng Vĩ hỏi:
- Lan Chi là gì của tiên sinh?
- Muội muội của lão phu đó.
Tùng Vĩ buông tiếng thở dài nghĩ thầm: “Thảo nào, Mặc Tử không căm

hận Cốc Thừa Tự. Vừa nghe tin lão Cốc tái xuất giang hồ liền phái ngay Tô
Mặc Linh đi lấy mạng lão”.

Mặc Tử tiên sinh nhìn Tùng Vĩ:
- Lão phu vì lời thề với Cơ Thục Nhi không bao giờ rời bước khỏi Vong

Mạng cốc. Nên mới sai Mặc Linh đi tìm tên ác nhân đó.

Tùng Vĩ ôm quyền:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.