GIANG HỒ XẢO KHÁCH - Trang 275

- Có duyên nhưng không có phận. Mặc dù bấy giờ Cơ Thục Nhi lớn hơn

lão hai tuần tuổi... Gặp Cơ Thục Nhi, lão đã bỏ binh khí để chuyển qua thi
bút và cầm kỳ, với hy vọng một ngày sẽ sánh duyên cùng với người mình
yêu. Nhưng mãi mãi lão vẫn là cái bóng của Cơ Thục Nhi. Đàn hay thư
pháp thì Mặc Tử vẫn chỉ là hạng hậu bối so với Thục Nhi.

- Tiên sinh phẫn chí sao?
Lão mím môi nhìn Tùng Vĩ:
- Thục Nhi đã cho ta một cơ hội trong lúc nàng cao hứng phóng bút đề

tự.

- Bức bút pháp mà tiên sinh treo trong gian biệt phòng?
Mặc Tử gật đầu:
- Nàng tặng cho lão bức thư pháp đó với lời nói trăng hoa. Khi nào có

hảo tửu ngon nhất trong thiên hạ thì nàng sẽ chấp cánh uyên ương.

- Thế là tiên sinh đã qua Tây Vực đoạt Bách Niên Tuyết Liên tửu.
Mặc Tử tiên sinh gật đầu:
- Lão phu bất kể làm chuyện gì miễn sao có được hảo tửu Bách Niên

Tuyết Liên...

Tùng Vĩ ôm quyền:
- Vãn bối phải bái phục tình yêu của tiền bối. Hẳn nhận được vò rượu

Tuyết Liên, dưỡng mẫu sẽ đáp tình với tiên sinh?

- Khi ta đem được vò rượu Bách Niên Tuyết Liên tửu về thì Cơ Thục Nhi

không còn nữa... Nàng biền biệt vô tăm, chẳng biết lưu lạc phương trời nào.

Tùng Vĩ nheo mày:
- Tiên sinh không biết nguyên nhân gì à?
Lão Mặc Tử lắc đầu:
- Ta đã đi tìm... và tìm mãi nhưng chẳng bao giờ thấy được người. Lão

phu đến cả những nơi cao nhân thi sĩ hội tụ với hy vọng có người biết Cơ
Thục Nhi đang ở đâu... Nhưng ta tìm thì tìm, Thục Nhi vẫn là bóng chim
tăm cá... Cuối cùng, lão phu mới đến đây ẩn dật, lập ra Vong Mạng cốc...
Nguyện rằng ai đến Vong Mạng cốc phải vượt qua trận pháp, bằng không
sẽ chết... chết bằng sự hủy hoại đau đớn nhất...

Tùng Vĩ nheo mày:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.