GIANG HỒ XẢO KHÁCH - Trang 274

Tùng Vĩ khẽ gật đầu:
- Dưỡng mẫu chết rồi.
- Ai đã giết Thục Nhi?
- Cho đến bây giờ, vãn bối cũng chưa biết. Tại hiện trường lúc đó chỉ có

các vị Chưởng môn đại phái... Nhưng Chánh Giới đại sư thì khẳng định
dưỡng mẫu đã chết trước đó... Chết rất thê thảm.

Mặt của Mặc Tử tiên sinh đanh lại:
- Số phận...
Lão bưng vò rượu chuốc ra hai chén. Chờ lão chuốc đầy hai chén rượu,

Tùng Vĩ mới lấy nắp đậy lại vò rượu. Mặc Tử nhìn chàng nói:

- Tùng Vĩ làm gì vậy?
Tùng Vĩ ôm quyền:
- Tiên sinh! Nếu vò rượu này quý như vậy... vãn bối chỉ mạo phạm uống

hai chén là quá đủ rồi. Vãn bối không dám uống nhiều hơn nữa.

Chân diện của Mặc Tử sa sầm. Lão bùi ngùi nói:
- Thục Nhi đã đi rồi... lão phu không biết uống Bách Niên Tuyết Liên tửu

với ai bây giờ...

Tùng Vĩ ôm quyền nói:
- Dưỡng mẫu từng dạy cho vãn bối... không tham của người, không tham

của mình. Tất cả mọi thứ trên đời này đều hư vô, nhưng muốn thành nhân
chi mỹ thì phải vươn tới cái gì tốt đẹp nhất thuộc về con người. Nếu tiên
sinh nghĩ đến dưỡng mẫu, có lẽ vãn bối phải đi Tây Vực một chuyến để trả
lại hảo tửu cho người.

Mặc Tử buông tiếng thở dài nói:
- Trên cõi nhân sinh này, người mà lão phu ái mộ nhất chính là Cơ Thục

Nhi. Lúc tóc lão phu còn xanh, lão từng là một cao thủ với ngoại danh
“Long Tiên Thần Sát”. Lão đi nam về bắc, tự cho mình là Thiên hạ vô địch,
nhưng khi gặp Cơ Thục Nhi...

Buông một tiếng thở dài, Mặc Tử tiên sinh nói tiếp:
- Lão phu đã yêu người.
Tùng Vĩ trố mắt nhìn Mặc Tử tiên sinh.
Lão nhìn Tùng Vĩ, bùi ngùi nói tiếp:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.