GIANG HỒ XẢO KHÁCH - Trang 272

- Tùng Vĩ đừng nhớ đến những chuyện hỗn loạn bên ngoài nữa... Chúng

ta sẽ nói chuyện với nhau nhé.

- Cung kính không bằng tuân lệnh. Hẳn tiên sinh muốn cho vãn bối biết

thân phận của dưỡng mẫu?

Lão gật đầu nói:
- Bất phàm... Bất phàm... Siêu tuyệt... Siêu tuyệt.
Nghe lão thốt ra câu đó, Tùng Vĩ vô cùng hoan hỉ. Cuộc diện ngộ với

Mặc Tử tiên sinh khiến Tùng Vĩ hoan hỉ vô cùng. Làm sao không hoan hỉ
cho được khi chính tai nghe những lời thốt ra từ cửa miệng lão ngợi ca
dưỡng mẫu mình, mặc dù không biết dưỡng mẫu mình có phải là Cơ Thục
Nhi hay không.

Mặc Linh bưng vò rượu năm cân được niêm cẩn thận bước đến đặt lên

bàn, cùng hai chiếc chén thủy thần bằng đất nung đỏ ửng.

Nàng nhìn Tùng Vĩ.
Mặc Tử tiên sinh nói:
- Linh nhi! Hãy lên lầu chăm sóc cho nghĩa phụ mấy khóm hoa phong

lan nhé.

Nàng cúi đầu nhỏ nhẹ nói:
- Dạ.
Mặc Tử tiên sinh chờ Mặc Linh đi rồi mới cẩn thận khui niêm vò rượu.
Nắp vò rượu vừa được mở ra. Cả gian Phong xá lẫn phạm vi trên mười

trượng vuông đều khỏa lấp một mùi hương kỳ diệu. Chỉ ngửi mùi hương từ
trong vò Bách Niên Tuyết Liên tửu tỏa ra. Tùng Vĩ đã cảm thấy sự sẳng
khoái và thanh thản vô cùng.

Mặc Tử tiên sinh toan bưng bầu rượu chuốc ra chén, nhưng Tùng Vĩ đã

cản lại. Y nói:

- Tiên sinh! Hãy để cho Tùng Vĩ giữ phận hậu bối của mình.
Lão nhìn Tùng Vĩ rồi vuốt râu gật đầu.
Bưng vò rượu chuốc ra hai chiếc chén thủy thần, Tùng Vĩ trịnh trọng

nói:

- Hẳn đây là rượu thưởng của tiên sinh dành cho vãn bối?
Lão lắc đầu:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.