GIANG HỒ XẢO KHÁCH - Trang 270

Tùng Vĩ hốt hoảng đứng bật dậy bước đến trước mặt Mặc Tử tiên sinh.

Y lắc đầu nói:

- Tiên sinh! Cang Tùng Vĩ không muốn bị tổn thọ đâu.
Lão bặm môi, nắn vai chàng rồi òa lên khóc nức nở. Lão vừa khóc vừa

nói:

- Đúng là Cơ Thục Nhi rồi... Đúng là Cơ Thục Nhi rồi.
Tùng Vĩ nheo mày, vỗ về Mặc Tử tiên sinh:
- Tiên sinh! Thật ra Cơ Thục Nhi là ai... và tại sao tiên sinh lại xúc động

như vậy?

Lão xúc động đến độ thở dồn dập. Nhìn Tùng Vĩ, Mặc Tử tiên sinh nói:
- Tùng Vĩ! Cơ Thục Nhi chính là dưỡng mẫu của công tử đó.
Tùng Vĩ khẽ gật đầu, hỏi tiếp:
- Cho dù dưỡng mẫu có là Cơ Thục Nhi đi nữa cũng không đến nỗi khiến

tiên sinh xúc động như vậy.

- Tùng Vĩ công tử không biết... Không biết gì cả.
- Vãn bối là phận hậu sinh, đâu biết hết được những chuyện của tiền

nhân đời trước.

Lão ngồi xuống chiếc đôn, chỏi tay tựa cằm, mắt nhìn về phía dãy núi

xanh xa thăm thẳm như hồi tưởng lại những gì đã có trong quá khứ và bây
giờ trở thành nỗi hoài niệm mà lão chẳng thể nào quên được.

Tùng Vĩ ngồi xuống đối diện với lão.
Mặc Tử tiên sinh không khóc nhưng lệ vẫn cứ trào ra khóe mắt:
- Những hoài niệm này, lão phu không bao giờ quên được... nó đã trở

thành máu thịt của lão phu.

- Tiên sinh có thể cho vãn bối biết không?
- Lão sắp tỏ bày cho công tử nghe đây. Lão chỉ cần công tử truyền lại cho

lão nửa tấu khúc còn lại mà lão không biết.

Tùng Vĩ gật đầu.
- Vãn bối hứa...
Tùng Vĩ vừa thốt dứt lời thì Mặc Tử tiên sinh ôm quyền, nhưng Tùng Vĩ

vội cản lại:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.