GIANG HỒ XẢO KHÁCH - Trang 269

- Theo lão phu.
Lão rời gian biệt phòng sải bước đi nhanh hơn. Dáng đi của lão có vẻ rất

hối hả. Mặc Tử tiên sinh đưa Tùng Vĩ đến gian phong xá được dựng bằng
những cây cột to, tạo hình bát giác, xung quanh có những khóm hoa uất
kim hương, đang mùa trổ bông.

Lão bước vào gian phong xá đó, xoay chiếc bàn. Một cái hốc bí mật lộ

ra. Trong chiếc hốc là cây đàn Lục huyền cầm. Lão đặt cây đàn lên bàn, rồi
ngồi xuống, đôi mắt nhìn vào cõi hư vô biền biệt nào đó.

Lão bắt đầu gảy đàn.
Âm thanh vi vút của bài “Phụng hoàng ca” thánh thót cất lên. Khi đến

nửa bài “Phụng hoàng ca” thì tiếng đàn của lão ngưng bặt, đôi bản thủ thì
run rẩy như người trúng phải ngọn gió phong hàn.

Lão nhìn Tùng Vĩ, mồ hôi ướt đẫm ra trán.
Tùng Vĩ bước đến hỏi:
- Tiên sinh sao vậy?
Lão như người thất thần, miễn cưỡng hỏi:
- Công tử... có đàn được bài Phụng hoàng ca đó không?
Tùng Vĩ gật đầu.
Lão vội đứng lên nhường chỗ cho Tùng Vĩ.
Thế vào chỗ của Mặc Tử tiên sinh, Tùng Vĩ bắt đầu gảy đàn.
Đôi tay của Tùng Vĩ như thể lướt trên phím đàn tạo ra sức cuốn hút kỳ lạ

mà Mặc Tử tiên sinh không thể dời mắt đi đâu được.

Chân diện khổ não của lão càng lúc càng rạng rỡ hẳn lên. Khi Tùng Vĩ

đàn hết tấu khúc “Phụng hoàng ca” thì Mặc Tử tiên sinh như một đứa trẻ
reo lên.

- Cơ Thục Nhi... Cơ Thục Nhi...
Lão ngẩm mặt nhìn trời, hai tay ôm quyền kính cẩn nói:
- Ông trời không phụ lòng Mặc Tử này... ông trời... ông không phụ lòng

ta.

Thái độ của lão khiến Tùng Vĩ phải sững sờ.
Mặc Tử tiên sinh nhìn lại Tùng Vĩ.
- Tùng Vĩ công tử! Hãy để lão phu hành bái người.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.