GIANG HỒ XẢO KHÁCH - Trang 273

- Không phải rượu thưởng đầu. Mà là rượu lão phu đãi người tri kỷ.
Lão bưng chén rượu:
- Mời tri nhân.
Hai người cùng uống cạn số rượu đó. Rượu chảy qua thực quản Tùng Vĩ,

chàng cảm nhận được ngay hơi nóng âm ấm của nó lan tỏa khắp người
mình và nhanh chóng xâm nhập vào kinh mạch, tạo ra một thứ cảm giác vô
cùng êm ái dễ chịu.

Tùng Vĩ phải buột miệng nói:
- Bách Niên Tuyết Liên tửu đúng là Thiên hạ đệ nhất tửu.
Mặc Tử tiên sinh vuốt râu nói.
- Để có vò rượu này, lão phu đã trở thành kẻ thù bất đội trời chung của

các Lạt ma bên Tây Vực đó.

Đôi chân mày Tùng Vĩ nhíu lại:
- Chỉ vì một vò rượu mà trở thành kẻ thù bất đội trời chung của các vị

Lạt ma Tây Vực?

Mặc Tử tiên sinh gật đầu:
- Thế gian này chỉ có một củ Tuyết Liên. và cũng chỉ có một vò rượu

Bách Niên Tuyết Liên tửu mà thôi. Nó chỉ được dùng mười năm một lần,
mỗi lần dùng một chung dành cho vị Lạt ma chấp chưởng chức vị đại pháp
sư.

Tùng Vĩ trố mắt nhìn Mặc Tử tiên sinh. Lời nói của Mặc Tử tiên sinh

khiến cho Tùng Vĩ bán tín bán nghi mà nghĩ thầm: “Trên cõi đời này có
một vò rượu quan trọng đến như thế sao?”

Ý niệm đó khiến Tùng Vĩ phải mở miệng hỏi Mặc Tử tiên sinh:
- Vò rượu này mà quý vậy ư?
Mặc Tử tiên sinh gật đầu.
Tùng Vĩ hỏi:
- Quý như vậy, sao tiên sinh còn đem ra đãi vãn bối?
- Bởi lão phu lấy nó chỉ dành cho người tri kỷ... đó là Cơ Thục Nhi.
- Nhưng vãn bối đâu phải là Cơ Thục Nhi.
- Tùng Vĩ không phải là Cơ Thục Nhi... nhưng lại là nghĩa tử của Cơ

Thục Nhi. Tùng Vĩ! Thục Nhi chết rồi phải không?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.