GIANG HỒ XẢO KHÁCH - Trang 388

- Đúng rồi. Cô nương hận Cốc Thừa Tự tiền bối... sao lại đổ lên đầu tại

hạ?

Y chìa hai bàn tay đến trước mặt nàng:
- Minh Minh cô nương nhìn xem, đôi tay của Tùng Vĩ chưa hề nhuộm

máu người nào. Và cũng chưa từng gây ra bất cứ chuyện gì bại hoại. Thế
mà nay phải chịu cái oan này... Oan ơi là oan!

Mặt Minh Minh đanh lại. Nàng gằn giọng nói:
- Ta trút hận lên đầu ngươi, bởi vì ngươi là sư đồ của Ác Ma Nhân Cốc

Thừa Tự.

Tùng Vĩ tròn mắt nhìn sững nàng:
- Cái gì? Cang Tùng Vĩ mà là sư đồ của Ác Ma Nhân Cốc Thừa Tự ư?

Sai rồi... Sai rồi. Sai thật là sai. Phải nói ngược lại. Cốc Thừa Tự là sư đồ
của Cang Tùng Vĩ.

Nàng nghe Tùng Vĩ thốt dứt câu, khẽ gật đầu, gằn giọng nói:
- Như vậy cũng được. Ngươi là sư đồ hay lão là sư đồ thì đằng nào Ác

Ma Nhân Cốc Thừa Tự đã chết. Y chết thì Cang Tùng Vĩ phải gánh lấy nợ
máu của y.

Tùng Vĩ nhướn cao đôi chân mày, chân diện lộ rõ những nét ngơ ngẩn.
- Người này làm người kia chịu ư? Kỳ cục quá!
- Đối với Minh Minh chẳng có gì là kỳ cục cả. Cốt làm sao phụ thân của

bổn cô nương mỉm cười nơi chín suối là được rồi. Bây giờ ngươi đã hiểu vì
sao ngươi phải chết bởi tay Minh Minh rồi chứ?

Tùng Vĩ gật đầu:
- Cô nương suy nghĩ lại đi.
- Ta chẳng có suy nghĩ gì cả. Ngươi phải thay Ác Ma Nhân Cốc Thừa Tự

trả nợ máu cho Minh Minh.

Nàng thộp trảo công vào hổ khẩu của Tùng Vĩ.
- Đi theo bổn cô nương.
Tùng Vĩ ghì chân xuống, miệng thì nói:
- Chúng ta đi đâu?
- Đi đến gặp nhị thúc để người phát lạc cho ngươi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.