GIANG SƠN CHIẾN ĐỒ - Trang 1346

Trương Huyễn tay cầm Phương Thiên Họa Kích nhanh chóng đi ra sân

viên, ánh mặt trời chiếu xuống, toàn bộ thanh trường kích phát ra một loại
ánh sáng bóng láng đặc biệt, hình dáng vô cùng lưu thoát, chế tác vô cùng
tinh tế, giống như một thần binh ra đời. Trương Huyễn lập tức có một cảm
giác tâm đầu hợp ý với nó, yêu thích không muốn buông tay.

- Người đâu, mang vàng bạc để xuống.

Một gã thân binh bước ra trước, đem một bao vải đặt dưới chân Lư

Diệu, bên trong là ba trăm lượng vàng. Lư Diệu hoảng hốt, cuống quít xua
tay.

- Không không không, tôi không thể nhận, công tử mang về đi.

- Thanh trường kích này là bảo vật vô giá, ba trăm lượng vàng chỉ là

một chút tâm ý của ta, xin tiền bối nhận cho.

Lư Diệu kiên quyết không nhận số ngân lượng, lão hổ thẹn nói:

- Lão đã được mười cân cát sa huyền thiết, bản thân đã thấy hổ thẹn với

công tử rồi. Nếu nhận thâm ngân lượng nữa, tôi sẽ trở thành thợ thủ công
tầm thường, sẽ không có bất cứ thành tựu gì nữa. Đây chính là quy tắc nghề
của chúng tôi, thần binh vô gái, giữ vững tâm nguyện, xin công tử thông
cảm cho.

Trương Huyễn thấy lão kiên quyết không nhận, cũng đành phải bảo thân

binh thu hồi ngân lượng lại, hắn cúi người hành lễ nói:

- Ân của Lư công đối với Trương Huyễn. Trương Huyễn sẽ ghi khắc

trong lòng, một ngày nào đó. Trương Huyễn nhất định sẽ báo đáp ân đức
thần đức Lư công.

Trương Huyễn và mấy tên binh sĩ vừa đi khỏi Lư thị sơn trang không

bao lâu, bỗng nghe thấy tiếng vó ngựa dồn dập từ phía sau vọng đến. Ngay

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.