GIANG SƠN CHIẾN ĐỒ - Trang 214

Dương Huyền Cảm nhìn chăm chú hắn một lát, ánh mắt trở nên mềm

mại, cười nói:

- Ta chỉ đùa với ngươi một chút, đừng để ý.

- Ta biết!

Trương Huyễn cảm giác ngực có chút ẩm ướt, hắn khắc chế sự căng

thẳng trong lòng, lại thấp giọng nói:

- Sư phụ đồng ý trợ giúp Dương thượng thư, ông ấy hy vọng thượng thư

có thể đến Lạc Dương.

Dương Huyền Cảm lắc đầu, thở dài:

- Ông ta không giúp được ta, hiện tại ai cũng không giúp được ta, chỉ có

ông trời mới có thể giúp ta. Nhưng dường như hiện tại ông trời cũng không
đáng tin cậy nữa rồi.

Ánh mắt của y nhìn chăm chú vào bờ sông, Trương Huyễn thăm dò nhìn

về phía bờ đông, chỉ thấy binh lính quân Tùy đông nghìn nghịt đang chạy
dọc theo bờ sông, ở phía trước có mười chiếc thuyền lớn thả neo, đã có
quân Tùy bắt đầu lên thuyền.

Dương Huyền Cảm lớn tiếng ra lệnh với đám thân binh:

- Con thuyền dựa vào bờ bên kia, chúng ta chuẩn bị vứt bỏ thuyền lên

bờ.

Lúc này, người chèo thuyền phát ra một tiếng hét thảm, chỉ thấy trên cổ

y bị một mũi tên ngắn đâm, bùm một cái rơi xuống nước.

Mọi người vừa quay đầu lại, lúc này mới phát hiện có một chiếc thuyền

lớn đang nhanh chóng dựa vào bọn họ, trên thuyền hơn mười người áo đen

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.