Mắt thấy Dương Huyền Cảm sắp bị lưu kim bổ xuống nát nhừ, đúng lúc
này, phía xa một tên kỵ binh chạy tới, vừa chạy vừa hô lớn:
- Thành Đô tướng quân, đại soái có lệnh, thả Dương Huyền Cảm đi!
Đang trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, Vũ Văn Thành Đô dừng ngay lưu
kim thảng lại, ghìm chặt chiến mã, lạnh lùng nói:
- Hôm nay tha cho ngươi một mạng, cút cho ta!
Dương Huyền Cảm liều mạng quật chiến mã, hốt hoảng bỏ chạy về phía
nam…
Trên đại thụ, Trương Huyễn nhìn thấy nhanh không thở ra nổi, hắn lần
đầu tiên chân chính nhìn thấy đại chiến sa trường, cái loại bạo lực máu tanh
này, cái loại tàn khốc dũng liệt này, nhìn đến mức dòng máu của hắn sôi
sục.
Trương Huyễn dù sao cũng là quân nhân xuất thân, từ nhỏ lại luyện tập
võ thuật, đối với võ học có một loại khao khát bẩm sinh, khi hắn có may
mắn xem qua tuyệt thế võ nghệ trong truyền thuyết, hắn bị xúc động thật
sâu, trong lòng bật lên sóng to gió lớn.
Lúc này, xa xa tinh kỳ phấp phới, quân đội mênh mông vô bờ đang
trùng trùng điệp điệp giết đến phía này, đó là Vũ Văn Thuật dẫn đại quân
đến, nhân số quân đội rất đông, rất nhanh đã tuôn ra đầy kín quan đạo, tình
cảnh Trương Huyễn trở nên vô cùng nguy cấp, bất kể hắn đi hay là không
đi, đều ngay lập tức bị quân Tuỳ phát hiện.
Nhưng Trương Huyễn lại bình tĩnh kỳ lạ, từ bên người nắm chặt hai cây
đoản mâu, ánh mắt không chớp một cái, nhìn chăm chú phía trước, dường
như phía trước có con mồi sắp xuất hiện.