GIANG SƠN CHIẾN ĐỒ - Trang 417

ngạo mạn của bậc đế vương, ông ta hừ một tiếng nói:

- Một tên thị vệ nhỏ nhoi không ngờ lại điềm nhiên nói trước mặt trẫm,

nếu như không phải hôm nay trẫm tận lực khoan dung, để lại cho Đàm nhi
một chút mặt mũi, chắc chắn đã sớm ra lệnh đưa hắn ra ngoài giết rồi.

- Lửa giận của bệ hạ rất lớn đó!

Tiêu hoàng hậu khẽ cười nói:

- Tuy nhiên thần thiếp lại cảm thấy Trương Huyễn này không tệ, là một

người có thể tin cậy.

Dương Quảng ngẩn ra:

- Hoàng hậu cũng quen biết hắn?

- Thần thiếp là bởi vì con gái bảo bối kia mới quen biết y.

Tiêu hoàng hậu không giấu diếm, liền đem việc Trương Huyễn theo Cát

nhi đi dạo phố kể lại tỉ mỉ một lượt, sau cùng cười nói:

- Vốn rằng thần thiếp cũng rất tức giận, làm sao có thể để Cát Nhi giống

như đứa bé bình thường đi dạo phố, chẳng may xảy ra chuyện thì làm sao?
Chẳng qua về sau thần thiếp mới phát hiện, Cát Nhi nhờ lần dạo phố đó trở
nên vui vẻ rất nhiều, giống như con chỉm nhỏ, cả ngày ríu ra ríu rít nói cho
thiếp nghe điều thú vị nó nghe được khi dạo phố, rất nhiều chuyện nói đến
mấy lần liền, thần thiếp mới ý thức được, Trương Huyễn quả thật làm được
một chuyện tốt, cho nên thần thiếp tự tiện ban thưởng cho y một chút.

- Hừ! Con tiểu nha đầu kia ngày nào không vui vẻ chứ, còn cần phải dạo

phố sao?

Tuy là nói như vậy, nét mặt của Dương Quảng lộ vẻ hoà hoãn rất nhiều,

trong lòng ông ấy đối với Trương Huyễn rốt cuộc có một tia hảo cảm:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.