Uất Trì Cung cắt một khối thịt đã nướng chín đưa cho hắn:
- Công tử, miếng này không tồi.
- Đa tạ!
Trương Huyễn nhặt bầu rượu bên cạnh lên, rót hai phần, rượu lên men
từ sữa mang theo mùi tanh cay khiến thân thể của hắn ấm áp hơn rất nhiều,
Lý Thần Thông thấy vết máu trên người Trương Huyễn, hỏi:
- Trương công tử, vừa rồi đã xảy ra chuyện gì sao?
- Gặp được một tiểu cô nương trẻ tuổi, thiếu chút nữa bị nàng giết.
Nghe nói có tiểu nương, Trình Giảo Kim không kìm nổi huýt sáo, trơ
mặt ra cười ha hả nói:
- Công tử vì sao thiếu chút nữa bị giết, có phải là muốn làm loạn hay
không?
Trương Huyễn nhặt bầu rượu lên ném về phía gã:
- Ngậm cái miệng thối của ngươi lại đi!
Lúc này, Lý Tĩnh như thoáng chút suy nghĩ nói:
- Nếu chỉ có một mình nàng, chứng tỏ có bộ lạc ở gần đây, dù sao chúng
ta cũng không rõ ràng, không bằng đi đến bộ lạc đó hỏi thăm một chút tin
tức, xem có đầu mối gì không.
Trương Huyễn gật gật đầu:
- Ta cũng nghĩ vậy, tuy nhiên bộ lạc kia hẳn ở mặt phía bắc, chúng ta có
nhiều súc vật như vậy, làm sao qua sông?