GIANG SƠN CHIẾN ĐỒ - Trang 710

Lúc này, Trương Trọng Kiên vẫn luôn im lặng bỗng nhiên nói:

- Ta biết cửa núi Ngải Đương ở nơi nào, ta đã từng đi qua.

Mọi người mừng rỡ, Sài Thiệu vô cùng kích động nói:

- Vậy thì chuyện này không nên chậm trễ, chúng ta lập tức xuất phát,

nếu bị Đồ Lặc phát hiện ra bản đồ đã mất, vậy thì rất phiền phức.

Mọi người lại bàn bạc thêm một lúc, bàn bạc kĩ lại các vấn đề nhỏ trong

đó, nửa canh giờ sau, đoàn người Sài Thiệu cưỡi ngựa rời khỏi Câu Luân
bộ, chạy gấp về phía núi Khẳng Đặc.

Hai ngày sau, bốn người Trương Huyễn ra khỏi rừng rậm, phía trước là

một vùng đất lạnh rộng chừng ba mươi dặm, kéo dài về phía bắc, đi qua
vùng đất này chính là Bắc Hải mênh mông bát ngát.

Cho dù đã vào đầu hạ, nhưng bọn họ vẫn có thể nhìn thấy băng tuyết

bao trùm khắp mặt đất, mới bắt đầu tan, trời vẫn vô cùng rét lạnh, bọn họ
không mặc áo da, lạnh đến phát run, trên mặt đất bao trùm một tầng nước
bùn dày, vừa mới bước vài bước liền lún ngập cả ủng da của bọn họ.

- Đất ở chỗ này chỉ tan bên ngoài, chỗ sâu nhất vĩnh viễn kết bằng, còn

cứng hơn cả sắt.

Gió rất to, giọng nói của Tân Vũ run rẩy:

- Phải cẩn thận bùn lầy, đừng bị lún sâu vào.

- Nơi này có Băng Tra Tử không?

Trương Huyễn lớn tiếng hỏi.

- Có nhưng không nhiều lắm, phải nhìn kỹ, thấy chỗ nào màu tím thì

chính là nó.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.