GIANG SƠN CHIẾN ĐỒ - Trang 734

thường, lúc trước vẫn còn sao sáng rực rỡ, đảo mắt trời đã u ám, cuồng
phong gào thét.

- Tiên sinh, vào trong đi, có thể sẽ có gió.

Bắc Kính tiên sinh nhìn mây đen ở phía xa xa, khẽ cau mày, trời lại

không tốt sao? Y xoay người đi vào khoang thuyền.

Lương Sư Đô lệnh cho người lái thuyền:

- Mau kéo buồm xuống, phía sau cũng kéo xuống.

Buồm nhanh chóng kéo xuống, không bao lâu sau, bầu trời tối đen, bầu

trời đầy sau vừa rồi đã biến mất không thấy, mây đen dày đặc, gió thổi
mạnh, trên mặt hồ đầy sóng trắng, ba chiếc thuyền lớn mất đi sức đẩy, dao
động kịch liệt trên mặt hồ, theo gió đi về hướng nam.

Một cái bè nhỏ trong gió to cũng bất lực đong đưa, khi bị đẩy lên đỉnh

sóng cao cao, khi thì bị biển nhốt vào trong đáy nước, trên không trung
mây đen quay cuồng, mưa to tầm tã, cuồng phong gào thét, khủng bố như
cửa địa ngục bị mở ra.

Trương Huyễn và Tân Vũ đều bị đẩy vào trong nước, bọn họ liều mạng

bắt lấy cái bè, sóng này tiếp sóng khác đánh tới, mạnh đến mức dường như
muốn xé rách thân thể của bọn họ, sóng đầu vào mặt, bọn họ đều không nói
lên lời.

- Đừng buông tay.

Trương Huyễn rốt cục hô lên một câu, đây cũng là điều duy nhất hắn

muốn nói cho Tân Vũ, cái bè chính là hy vọng duy nhất của bọn họ, nếu
bọn họ buông tay, bọn họ sẽ bị cuốn vào vực sâu, van kiếp bất phục, cho dù
gần trong gang tấc, hắn lại không nhìn thấy thân hình của Tân Vũ, trong
lòng Trương Huyễn có chút hoảng loạn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.