GIANG SƠN CHIẾN ĐỒ - Trang 735

Lúc này, lại một cơn sóng đánh tới, chuyện Trương Huyễn lo lắng nhất

rốt cục đã xảy ra, tiếng chiếc bè vỡ, rốt cục không duy trì được, bị biển
đánh vỡ rồi.

Trương Huyễn gần như tuyệt vọng, hắn bật lực giơ tay nắm, quẫy đạp,

dường như muốn bắt lấy thứ gì đó trong nước, bỗng nhiên, cánh tay đau
nhức, dường như đập vào một vật cứng gì đó, hắn một phát bắt lấy thứ đó,
lập tức mừng rỡ như điên, không ngờ là một khối đá ngầm, hắn gắt gao ôm
chặt khối đá ngầm cứu mạng này.

Ngay lúc đó, hắn nhìn thấy một cánh tay, Trương Huyễn không chút do

dự bắt lấy cánh tay kia, mạnh mẽ kéo vào trong ngực mình, Tân Vũ bị hắn
kéo lên, nàng trong tuyệt vọng bắt được một tia hi vọng, ôm lấy cổ Trương
Huyễn, gắt gao không chịu buông ra, vùi mặt vào cổ hắn khóc rống lên.

Không biết qua bao lâu, mây đen dần lui, bầu trời đêm màu xanh đệm

lại từ từ lộ ra, một mặt trăng tròn treo trên bầu trời, trên mặt hồ rốt cục sóng
yên biển lặng, ánh trăng chiếu đầy mặt hồ, sáng loáng.

Trương Huyễn một tay ôm đá ngầm, một tay ôm chặt Tân Vũ vào trong

ngực, hắn đã sắp kiệt sức, lúc này, Tân Vũ không thể kìm được tình cảm
mãnh liệt và cảm động trong lòng, nàng mặt đầy nước mắt, hai chân thon
dài vòng quanh hông hắn, liều mạng ôm cổ Trương Huyễn, hai người môi
gắt gao dính vào nhau.

Lúc này, nàng chỉ khát vọng hòa vào linh hồn của hắn, đem thân thể

thậm chí cả tính mạng của mình giao cho hắn.

Trương Huyễn cũng bị sự nhiệt tình của nàng kích thích, quên hết thảy,

hắn xé đi tất cả quần áo trở ngại bọn họ trên người Tân Vũ....

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.