GIANG SƠN CHIẾN ĐỒ - Trang 871

Lư Thanh khe khẽ thở dài:

- Cha ta nói hai năm nữa muội đã mười bảy tuổi, không thể kéo thêm

nữa, nếu như Thôi gia hai năm sau còn không định được người thừa kế gia
chủ, ông sẽ xem xét hứa gả muội cho gia đình khác.

Nói đến đây, trong lòng Lư Thanh bỗng nhiên sinh ra một loại căm hận

khắc cốt đối với Thôi gia. Ánh mắt trong trẻo của nàng bắn ra vẻ phẫn nộ:

- Muội căm hận quy củ trăm năm này. Căm hận Thôi gia, căm hận tất cả

quan hệ hôn nhân thế gia, chính vì loại quan hệ hôn nhân này hại muội hôn
nay rõ ràng nhìn thấy hạnh phúc cũng không thể có được.

Trương Huyễn ôm chặt Lư Thanh vào trong lòng của mình, trong lòng

hắn đã có một ý nghĩ, lẩm bẩm một mình:

- Chỉ cần Thôi gia hai năm sau vẫn không quyết định được người thừa

kế gia chủ, muội sẽ có thể thoát khỏi cái gọi là quy củ trăm năm rồi.

Trời dần dần sáng rõ, Trương Huyễn tỉnh dậy trước, hắn chậm rãi mở

mắt, trong động tối mờ, một khối đá lớn ngăn ở cửa động, từ bốn phía khe
hở ánh sáng bắn vào phiến đá lớn.

Trương Huyễn lại cúi đầu, đầy vẻ yêu thương nhìn Lư Thanh đang rúc

vào trong ngực mình ngủ say sưa, hắn cẩn thận sờ trán của nàng, e sợ làm
nàng tỉnh giấc. Lư Thanh đã hoàn toàn hạ sốt rồi, nhiệt độ cũng khôi phục
bình thường, chỉ có điều mấy ngày chạy trốn khiến cho dung nhan nàng hơi
hao gầy, tuy nhiên nàng vẫn kiều diễm động lòng người như vậy.

Trương Huyễn thấy khoé mắt nàng nước mắt chưa khô, vội dùng tay

nhẹ nhàng thay nàng lau đi nước mắt, lại vuốt ve yêu thương khuôn mặt
thanh tú xinh đẹp của nàng, mấy ngày giúp đỡ nhau sớm chiều ở chung
trong lúc hoạn nạn, hắn đã yêu sâu đậm cô gái thông minh thiện lương này,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.