GIANG SƠN CHIẾN ĐỒ - Trang 872

chỉ là giữa bọn họ có một sợi dây vô hình như gần như xa, khiến cho bọn
họ mặc dù ý hợp tâm đầu, nhưng lại không có cách nào đến với nhau.

Trong lòng của Trương Huyễn lại đau, hắn khống chế nỗi đau xót trong

lòng, bất kể như thế nào, hắn nhất định phải đưa Lư Thanh bình an đến bên
cạnh gia đình nàng.

Lư Thanh bệnh nặng mới khỏi, cần phải nghỉ ngơi đầy đủ mới có thể

khôi phục sức khoẻ. Trương Huyễn không đành lòng lay tỉnh nàng, hắn cần
thận dùng y phục của mình che kín nàng, từ từ đứng dậy, đẩy tảng đá lớn đi
ra khỏi sơn động.

Bên ngoài sơn động ánh mặt trời rực rỡ, tiếng chim ríu rít, không khí vô

cùng tươi mát. Trương Huyễn duỗi cái lưng mỏi thật dài, bước nhanh đi về
phía một dòng suối nhỏ dưới núi. Trương Huyễn ở bên dòng suối uống no
nước sạch, lại rửa mặt, lúc này, hắn chợt phát hiện xa xa có một bóng đen
lay động, hắn bất ngờ kinh ngạc, rút đao đứng lên.

Ngay khi Trương Huyễn vừa đi không được bao lâu, Lư Thanh cũng

chầm chậm mở mắt ra, nàng vốn cũng không hề ngủ được, tối hôm qua
nàng có một cơn ác mộng, mơ thấy nàng cùng Trương Huyễn chạy trốn
trên đường, phía sau có vô số người đang đuổi theo bọn họ. Có Lư Minh
Nguyệt và thủ hạ hung ác của gã, có nhóm lớn tộc nhân Thôi thị, thậm chí
còn có phụ thân của nàng, bọn họ cầm đao và dây thừng, muốn bắt hai
người về treo cổ. Bọn họ liều mạng chạy trốn, đường phía trước lại dường
như vĩnh viễn không có chỗ cuối.

Lư Thanh nhắm hai mắt lại, nước mắt không nén được lại ứa đầy hai

tròng mắt, nàng yêu Trương Huyễn sâu đậm như vậy, trời xanh cố tình
ngược lại tàn khốc như thế, dùng cái thân phận trưởng nữ thế gia trói buộc
nàng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.