GIANG SƠN NHƯ HỌA - Trang 213

- Mười lăm năm trước, ta vốn đã chết dưới tay Yến Cuồng Đồ, nhưng

hắn lại cứu ta sống lại, sử dụng một viên Vô Cực tiên đan. Nguyên nhân
hắn cứu ta là vì thấy trong mọi người, ta là kẻ dám liều mạng nhất, hắn nói
trên đời này kẻ không sợ hắn quá ít, nếu trong lúc vô ý đã đưa ta lên xe
ngựa thì cũng không muốn thấy ta cứ chết đi như vậy... Cứ như thế, ta nhẫn
sống nhẫn chết, phục dịch bên người hắn suốt mười lăm năm. Cho đến
tháng trước, ta chờ đến lúc hắn đã hoàn toàn tin tưởng ta, mới nắm lấy cơ
hội, đánh thuốc mê hắn, đâm hắn hai kiếm, đánh hắn hai chưởng, vậy mà
hắn vẫn không chết, còn đánh lại ta một chỉ...

Yến Cuồng Đồ chưa chết! Tin tức đó khiến tất cả mọi người đều biến

sắc.

Chỉ có Tiêu Thu Thủy cảm thấy rùng mình sởn gai ốc. Thiệu Lưu Lệ

nhẫn nhục chịu đựng, trải qua suốt mười lăm năm, không ngờ lại là để hạ
độc thủ như vậy với người cứu mạng ông ta, chẳng lẽ ân oán trong võ lâm
đều là như thế sao?

... Nếu muốn thành danh trên giang hồ thì đều phải như vậy sao?

.... Đây là “không độc thì không phải trượng phu” sao? Đây là “chỉ có

đại anh hùng mới có thể có bản sắc” sao?

... Nhưng hắn cùng các anh em trong Thần Châu kết nghĩa đều không

phải như vậy.

... Vấn đề là: Bọn hắn cũng là người giang hồ, người trong gian hồ, sẽ

không bị giang hồ đồng hóa ư?

... Cho dù là người như Tiêu Thu Thủy, thông minh, đĩnh ngộ, có chí

khí, biết quyết đoán, một khi bị kích thích quá mạnh cũng sẽ biến thành
tâm ngoan thủ lạt hơn bất kỳ ai khác.

Thiệu Lưu Lệ từ từ nhắm mắt lại, mệt mỏi nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.