GIANG SƠN NHƯ HỌA - Trang 219

Sát Tử nhìn thẳng vào Tiêu Thu Thủy, cao giọng nói trong gió lớn:

- Tiêu huynh đệ, chúng ta sẽ còn gặp lại!

Bọn họ cùng chắp tay, La Hải Ngưu mắt ngấn lệ cõng Lao Cửu, Hồ

Phúc đỡ Ngô Tài, xuống núi giữa ánh mặt trời chói chang.

Chỉ còn lại hòa thượng Đại Đỗ và Tiêu Thu Thủy ngơ ngẩn trên núi.

Một hồi lâu, hòa thượng Đại Đỗ và Tiêu Thu Thủy vẫn không nói gì.

Mây trắng bay bay.

Hòa thượng Đại Đỗ nhìn Tiêu Thu Thủy tay chắp sau lưng, ngón tay

nắm vào, rồi lại mở ra, đột nhiên cảm thấy trong lòng Tiêu Thu Thủy đang
rất tịch mịch.

Giống như một vị tướng già, chứng kiến những chiến sĩ sất trá phong

vân, những anh hùng ẩm ma bi ca, tất cả đều lần lượt tiêu tan, lần lượt ngã
xuống.

Hòa thượng Đại Đỗ thầm than một tiếng, hắn và vị “đại ca” này quen

biết gần mười năm, biết Tiêu Thu Thủy tính tình hiếu động, thích chơi đùa,
nhưng kỳ thực trong lòng lại mang cả trăm vạn hùng binh, ý chí bao trùm
vạn vật.

Chỉ không biết, hắn có hiểu sự cô tịch của anh hùng, lên cao gió lạnh

hay không?

Hòa thượng Đại Đỗ hắng giọng, cuối cùng cũng mở miệng:

- Chúng ta cùng xuống núi đi.

Ánh mắt Tiêu Thu Thủy xa xăm không thấy bờ, hỏi:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.