- Tôi muốn làm gì ư? Cô nói thử xem!
Đôi mắt lạnh như băng của Lãnh Thiên Dục chợt bốc lên một ngọn lửa
bừng bừng nhưng lại không có chút tình cảm. Hắn chỉ dùng một tay đã dễ
dàng khóa chặt hai tay cô trên đỉnh đầu.
Ánh mắt này, thật rét lạnh! Thượng Quan Tuyền rùng mình một cái, cả
người không ngừng giãy giụa, đôi mắt luôn quật cường tỉnh táo bắt đầu
hiện lên tia sợ hãi: “Lãnh Thiên Dục, anh dám…”.
- Trên đời này không có chuyện gì Lãnh Thiên Dục tôi không dám làm!
– Giọng điệu lạnh như băng của Lãnh Thiên Dục vang lên trả lời câu hỏi
của Thượng Quan Tuyền, bàn tay kia nhanh chóng phủ lên trước ngực cô.
- Không… – Cảm nhận được sự nguy hiểm, Thượng Quan Tuyền càng
giãy giụa mạnh hơn, nhưng chỉ trong chốc lát, Lãnh Thiên Dục đã chặn
được hai chân đang giãy của cô.
- Ngoan ngoãn lấy lòng tôi, tôi sẽ suy nghĩ đến việc bỏ qua cho Niếp
Ngân, nếu không….
Hắn nói nhỏ bên tai cô, sau đó như muốn giày vò thêm, hắn khéo léo há
miệng ngậm lấy vành tai cô, day nhẹ.
Thượng Quan Tuyền đột nhiên mở to mắt, cả người truyền đến cảm giác
tê dại cùng đau đớn. Cô muốn trốn đi, nhưng lại bị người đàn ông cưỡng
chế, chỉ có thể cố gắng đè ép cảm giác rung động.
- Nếu không… Sẽ thế nào? – Cô run giọng hỏi.
Hắn cố ý dừng lại, sau đó ngẩng đầu lên, không chớp mắt nhìn chăm
chú vào mỗi sự thay đổi trên gương mặt cô.