Khóe miệng hắn nhếch lên ý cười lạnh đầy thâm thúy: “Cô cũng to gan
thật đấy! Biết rõ tôi đã sai người đi tìm cô, vậy mà còn tự chui đầu vào rọ”.
- Có gì khác nhau sao? Dù sao tôi cũng muốn hoàn thành nhiệm vụ của
mình! – Thượng Quan Tuyền hùng hổ nói.
Mặc dù to miệng như vậy nhưng trống ngực của Thượng Quan Tuyền
đang đập liên hồi. Mục đích cô theo dõi Lãnh Thiên Dục là muốn tra tìm
dấu vết của con chip, ai biết lại bị hắn phát hiện ra, khiến cô không thể
không tùy cơ ứng biến. Nhưng cô cũng rất rõ, nếu như bây giờ giết chết hắn
thì tung tích của con chip nhất định cũng sẽ mất theo.
Điều này khiến cô thấy bức bối, cô cực kì chán ghét loại tình cảnh tiến
thoái lưỡng nan kiểu này.
Lãnh Thiên Dục tao nhã bước về phía quầy rượu bằng gỗ, lấy ra một
chai Whisky lạnh ra, sau đó lại thong thả ngồi xuống, ánh mắt sắc bén nhìn
chằm chằm cô.
- Muốn giết tôi? Cô có bản lĩnh này sao? – Giọng điệu lạnh như băng,
hắn khẽ nhấp một ngụm rượu, không thay đổi nét mặt nói – Hoặc phải nói
là… cô chịu giết tôi?
Lời nói đầy khiêu khích mà cũng rất mờ ám khiến Thượng Quan Tuyền
đột nhiên thấy giận dữ. Đôi mắt trong veo của cô thoáng qua tia lạnh giá,
ngay sau đó, ngón tay mảnh khảnh nhanh chóng sờ lên chiếc dây chuyền ở
cổ.
- Lãnh Thiên Dục, chịu chết đi! – Vẻ sắc bén lướt qua ánh mắt Thượng
Quan Tuyền, sợi dây chuyền đột nhiên biến thành một thứ vũ khí bén nhọn,
nhanh như chớp bắn thẳng về phía Lãnh Thiên Dục.
Thứ vũ khí sắc bén dưới ánh hoàng hôn nhu hòa càng trở nên lạnh lẽo lạ
thường.