giác an toàn, giờ khắc này, Liên Tĩnh Bạch chính là muốn móc trái tim của
Mịch Nhi ra, thấy cô chân thành tha thiết vẫn yêu anh như cũ!
"Ách. . . . . . Em —— em biết rõ anh không có thay lòng đổi dạ, em vẫn
luôn để ý tới tin tức của anh! Em cũng vậy không có nghĩ qua muốn đoạn
tuyệt quan hệ với anh. . . . . ." Ánh mắt Mịch Nhi bắt đầu hơi né tránh, bị
buộc nhìn thẳng vào mắt Liên Tĩnh Bạch, cô giống như cả linh hồn cũng
không có đường giấu giếm, ấp a ấp úng nói, "Em vẫn, ách, vẫn nói với bên
ngoài em là người đã có gia đình, đã có vị hôn phu. . . . . . Từ bốn tuổi lúc bị
anh lừa gạt giao dịch cuộc đời em, em làm sao có thể sẽ trái với điều ước
không giữ lời hứa ——"
Tiếng Mịch Nhi càng ngày càng nhỏ, đầu càng ngày càng thấp, khóe môi
Liên Tĩnh Bạch lại càng ngày càng vểnh lên cao.
Mặc dù không lấy được lời bảo đảm mình muốn nghe nhất, nhưng lấy sự
hiểu biết của anh với Mịch Nhi, cô ngạo kiều(*) tuyệt đối sẽ không nói
thẳng ra các loại yêu thích này, cô có thể nói được đến mức này, dường như
cũng có thể coi là cực hạn sự thổ lộ của cô.
(*): Mặt ngoài thì làm bộ lạnh lùng, cường ngạnh nhưng bên trong lại
ngại ngùng, xấu hổ, rất ôn nhu
Có thể nghe được mấy câu này, đã đủ an ổn trái tim anh, có thể qua loa
bồi thường các loại hành hạ trong lòng mình trong năm năm chịu đựng này.
Ít nhất, trong vòng năm năm Mịch Nhi ở bên ngoài, lòng của cô cho tới bây
giờ cũng không có nghĩ muốn rời bỏ anh, cô có chừng mực cự tuyệt đàn
ông khác, vẫn như cũ tưởng nhớ quan hệ của hai người.
Âm thanh Liên Tĩnh Bạch lại ngụy trang nghiêm túc như cũ còn thêm
phần bén nhọn: "Như vậy nguyên nhân em rời đi là gì? Tránh anh năm năm,
em rốt cuộc đi đâu, tại sao đến bây giờ mới xuất hiện?"