"Cái này. . . . . . Ách, cái vấn đề này. . . . . ." Mịch Nhi nhất thời nghẹn
lời, cắn môi không cách nào trả lời cụ thể.
Chuyện này cô mở lời như thế nào chứ? Chẳng lẽ trực tiếp nói với anh
Tiểu Bạch, sau khi cô biết được của anh "hùng vĩ to lớn mạnh mẽ", sợ chết
nên chuồn mất sao? !
Lý do này mặc dù đích thật là mình năm đó còn bé tìm cách thật lòng thật
dạ, nhưng đối với bọn họ bây giờ đã là người trưởng thành mà nói, nghe lại
giống như câu chuyện cười.
Cô không có cách nào khai báo thành thật, sở dĩ anh sẽ tìm kiếm cô năm
năm, cuối cùng nguyên nhân là chính anh, phần cứng của anh quá tốt, vũ
khí quá lớn, khiến cô sợ đau e sợ trốn tránh không kịp với việc hai người
cuối cùng thân mật; năm đó anh lại dự định cưỡng hôn bức hôn, giống như
vội vã muốn ăn cô vậy, cô chỉ có thể hoảng hốt rời đi, mượn cơ hội trì hoãn
thời gian suy nghĩ cách đối phó.
Nguyên nhân cô rời đi không cách nào nói ra khỏi miệng, về phần vấn đề
mấy năm này cô đi đâu, lại là một vần đề khác hiện tại không cách nào liền
trả lời anh được.
Cô cũng không dám nói cho cha mẹ chỗ ở, chỉ là thỉnh thoảng gọi điện
thoại báo bình an cho bọn họ, đối mặt với Liên Tĩnh Bạch khí thế bức
người, hiện tại cô càng không dám thành thật.
Cô sống gần thành phố năm năm, lại khiến tất cả mọi người đều lo lắng
khẩn trương không an tâm, cho dù cô trở lại, cũng không có cách nào nói
cho người thân cô đến nơi đó.
Huống chi, chuyện cô trải qua ở chỗ đó, lưu lại bóng ma trong lòng cô và
vết thương cho đến bây giờ chưa có khỏi hẳn, cho dù là nói với anh Tiểu
Bạch, cô cũng hoàn toàn không có dũng khí trực tiếp đối mặt, cô chưa có