"Chào buổi sáng." Liên Tĩnh Bạch vẫn ung dung nhìn Mịch Nhi trong
lòng, cúi đầu nhẹ nhàng hôn trên môi cô một cái, "Ngày hôm qua nghỉ ngơi
có tốt không, cơ thể có cảm thấy không quen không, giường ngủ có thoải
mái không?"
"Ừm, Chào buổi sáng." Mịch Nhi gật đầu một cái, anh Tiểu Bạch dịu
dàng gần trong gang tấc, cô nhớ người năm năm trước giống như che chở
bảo vật ôm ấp lấy cô, cùng người yêu tỉnh lại buổi sáng, thật tốt đẹp.
Cánh tay Mịch Nhi không khỏi ôm chặt lấy eo Liên Tĩnh Bạch, đem mặt
cô vùi vào lồng ngực anh, ngửi ngửi mùi sữa tắm bạc hà mát mẻ trên người
anh, thì thào nói nhỏ: "Thật thoải mái, thật nhớ mùi vị này, chỉ có anh Tiểu
Bạch mới có mùi vị này--"
"Thích thì ôm một lát, thời gian vẫn còn sớm, em có thể ngủ thêm chút
nữa." Liên Tĩnh Bạch cũng vây ôm chặt cánh tay quanh eo Mịch Nhi, cúi
đầu hôn lên sợi tóc cô.
Chóp mũi đều là mùi thơm cơ thể trong vắt của Mịch Nhi, loại mùi vị này
chỉ có cô mới có thể mang tới, anh cũng nhớ nhung rất lâu, khiến cho anh
cảm thấy thanh thản dễ chịu.
Liên Tĩnh Bạch cũng cảm động: "Cuối cùng lại có thể ôm lấy em, sẽ
không bao giờ buông tay nữa. Ngày hôm qua cũng không có nhìn em thật
kỹ, ôm vào ngươi thì mới phát hiện em đã gầy đi, nhất định phải ăn nhiều
và nghỉ ngơi nhiều một chút, cố gắng nuôi trở lại. Về sau, chúng ta cũng
đều cùng nhau tỉnh lại như vậy. . . . . ."
"Có thể chứ!" Trên mặt Mịch Nhi hiện lên má lúm đồng tiền, dùng chóp
mũi chạm vào đầu mũi anh, "Nhưng anh cũng không thể mỗi ngày đều như
hôm nay, chính là em vừa thoáng động, anh đã thức tỉnh, như gặp kẻ thù tìm
em khắp nơi, không có chút yên ổn nào. Như vậy anh sẽ không nghỉ ngơi