tốt, mỗi ngày đều phải đi làm việc, em không muốn nhẫn tâm nhìn anh liên
tục ngủ khổ như vậy!"
"Ha ha, anh đánh thức em sao --" Liên Tĩnh Bạch cảm thấy có chút
ngượng ngùng, vùi đầu vào trong mái tóc Mịch Nhi, che đậy vẻ mặt có chút
gây cười.
Như Mịch Nhi từng nói, cả đêm qua xác thực anh đều ngủ không yên ổn,
cho dù ôm cô thật chặt, nhưng chỉ cần đang ngủ cảm thấy cô có động tĩnh,
anh liền hoảng sợ lập tức tỉnh lại, muốn xác nhận Mịch Nhi vẫn còn đang
bên cạnh mình, như vậy anh mới có thể yên ổn.
Một ngày bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng.
Anh vẫn còn thiếu hụt cảm giác an toàn với Mịch Nhi, lo lắng cô có thể
rời đi khi anh đang ngủ, giống như năm năm trước rời đi không chút dấu
vết. Anh chỉ có thể ép buộc bản thân, chỉ cần Mịch Nhi có động tác lạ, liền
lập tức tỉnh lại ngăn cản cô, tuyệt đối không phạm sai lầm năm đó.
"Anh Tiểu Bạch ngốc! Đại ngốc!" Mịch Nhi nhìn ánh mắt anh, đôi mắt
màu tím tràn đầy tình yêu trìu mến cùng áy náy đau lòng, cô vỗ về hôn lên
mặt anh, "Anh yên tâm, em nói không đi là sẽ không đi! Lời của em anh
còn không có cách nào tin sao, như vậy em sẽ dùng hành động thực tế
chứng minh với anh, sẽ từng chút từng chút khiến anh tin em lần nữa,
không cần lo lắng em sẽ rời đi, thật sự không đi--"
"Được." Lần này đến phiên Liên Tĩnh Bạch ngoan ngoãn gật đầu, mặc kệ
trong lòng có mấy phần hoài nghi, thì bây giờ anh sẽ không phá hư loại
không khí này, loại không khí chỉ thuộc về hai người mà thôi.
Cô thật sự không hề rời đi dĩ nhiên là tốt, nhưng cho dù cô lại động tâm,
anh cũng sẽ có cách tương ứng, sẽ không để cho cô thực hiện được.