"Uh, Mich Nhi thật là tài giỏi!" Liên Tĩnh Bạch bị nét mặt của cô chọc
cho cười, bắt đầu thật sự ca ngợi cô: "Cho dù hiện tại phụ nữ của gia đình
cũng không chắc sẽ làm được công việc sửa chữa này, anh thật không ngờ
em có thể làm tốt như vậy! Em nhất định là cô gái lợi hại nhất tài giỏi nhất
trong tất cả gia tộc hào môn, là Mịch Nhi đặc biệt nhất của anh!"
"Chỉ là, loại chuyện này sau này để anh làm, cũng phải cho anh cơ hội thể
hiện nha ——" Anh vừa nói xong, liền trực tiếp ôm Mịch Nhi lên bên
giường, dưới ánh đèn cẩn thận kéo tay cô, kiểm tra thân thể cô nói: "Hiện
tại để anh nhìn xem, em có bị thương không? Thang cao như vậy nguy
hiểm như thế, hãy nghĩ đến trái tim của anh, em có thể có gắng đừng làm nó
tổn thương nữa. . . . . ."
"Anh Tiểu Bạch, em cũng không phải là người giấy hay thủy tinh, không
dễ dàng bị thương như vậy đâu!" Mịch Nhi buồn cười rút tay ra, "Anh cũng
biết thân thể em thật sự sợ đau, một chút bị thương em cũng sẽ không chịu
nổi. . . . . . Làm sao em có thể để cho mình bị thương, bây giờ rất khỏe
mạnh nha!"
"Thật?" Liên Tĩnh Bạch hỏi, "Thân thể thật sự không có vấn đề? Không
thoải mái nhất định phải nói cho anh biết!"
"A, em nhớ ra rồi, có chỗ rất không thoải mái!"
"Thế nào? Khó chịu chỗ nào? Để anh xem!" Trên mặt Liên Tĩnh Bạch
bỗng nhiên lại khẩn trương lên, như gặp phải địch hỏi.
"Hi hi. . . . . ." Mịch Nhi ngẩng đầu lên, vẻ mặt ranh mãnh nhìn anh, sờ sờ
bụng nói: "Em đói rồi, nhanh ăn cơm đi!"
"Em nha. . . . . . Làm anh sợ có phải rất vui không! Tiểu bại hoại!" Liên
Tĩnh Bạch đưa tay sờ sờ sống mũi Mịch Nhi, vừa yêu vừa hận không biết
bây giờ làm sao với cô mới phải.