Ánh mắt mình tinh chuẩn và chính xác, nhưng chỉ là trên mặt Liên Tĩnh
Bạch càng thêm u ám.
Tại sao chứ, tại sao cô phải kỷ niệm một người đã chết theo phương thức
này, muốn vĩnh viễn cất giấu đồ vật khi người kia còn sống để lại, còn sợ
anh nhìn thấy ——
Cô cứ một mực giấu giếm chuyện này như vậy, đến bây giờ cũng không
định nói cho anh biết, cho dù bây giờ bị anh phát hiện, cô cũng không mở
miệng giải thích, không có trước tiên loại bỏ hoài nghi trong lòng anh!
Liên Tĩnh Bạch vươn bàn tay to lạnh lẽo ra, anh nâng gương mặt mềm
mại của Mịch Nhi, nhẹ nhàng lau vệt nước mắt trên mặt cô, nhìn thẳng mắt
cô hỏi: "Nói cho anh biết, người kia là nam hay nữ, đã qua đời bao lâu,
trước kia có quan hệ như thế nào với em?"
Lòng Liên Tĩnh Bạch dâng lên cầu khẩn nhỏ bé, anh hy vọng cỡ nào lời
Mịch Nhi nói có thể khiến anh an tâm thoải mái.
Cô sẽ nói người kia là một cô gái, là bạn tốt cô quen trong năm năm này,
cô là vì kỷ niệm tình bạn, mới lưu giữ tro cốt bên người. . . . . .
Đây là lời nói duy nhất hiện tại có thể an ủi anh, anh có thể nghĩ tới tốt
nhất, chỉ có như vậy, anh mới có thể thu hồi lý trí, không đến nỗi phát điên
——
"Đó. . . . . . Đó là con trai. . . . . ."
Mịch Nhi nhẹ nhàng phun ra lời nói lại thoáng chốc đánh nát anh lừa
mình dối người, đôi mắt màu tím kia nhìn thẳng vào anh không có một chút
lừa gạt.
Câu trả lời của cô là chân thật, cho dù, nó sẽ chọc giận đến người yêu, cô
cũng không có cách nào giả dối.